Vì hắn biết, để có thể trở lại thành Tiên Vương thì còn một quãng đường rất dài phải đi, vì vậy hắn cần đi bước nào chắc bước đó, để đảm bảo không xảy ra bất kỳ sơ hở nào.
Mà muốn như vậy thì phải đột phá đến đâu chắc đến đấy.
Sau khi thu hồi toàn bộ sức mạnh lại, Mục Vỹ nhìn xuống chân mình rồi nói: “Ra đi!”
Đáp lại hắn chỉ có mặt hồ phẳng lặng, nhưng ngay sau đó Mục Vỹ đã ngẩng đầu lên rồi tung một chưởng ra.
Ầm…
Một lực bộc phát tuôn ra.
Mục Vỹ gặp phải trở ngại nên lập tức phải lùi lại.
Một tiếng kêu đau đớn bất chợt vang lên trong hư không.
Một bóng dáng chầm chậm hiện ra.
“Quả nhiên là ngươi!”
“Ngươi biết ta ư?”
“Không!”
Mục Vỹ nhìn người mặc áo bào đen ở phía trước rồi lắc đầu nói: “Ta không quen biết gì ngươi cả, nhưng ta biết ngươi là một con chó bên cạnh Luân Nhiên nên chắc cũng không phải hạng vô danh”.
“Hắc Đới Ngọc của tiểu thế giới Ngũ Độc”.
Người đàn ông mặc áo bào đen khàn giọng nói.
“Người của tiểu thế giới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683473/chuong-1388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.