“Hoá rồng!”
Mục Vỹ khẽ hô lên một tiếng, vảy rồng tức tốc xuất hiện. Nhưng lần này, vảy rồng không chỉ mọc trên ngực, tay và chân của hắn nữa, mà là toàn bộ cơ thể.
Như vậy thì nước mới không thể xuyên qua người hắn được.
Mục Vỹ như được một cái thùng kín mít bao bọc lấy, còn làn nước chỉ có thể chảy qua bên ngoài những chiếc vảy sặc sỡ.
Lúc này, Mục Vỹ đang bơi lội tự do như một con cá.
Ụp, Mục Vỹ ngẩng đầu nhìn lên trên rồi mừng rỡ hô lên.
“Cuối cùng thì cũng thoát rồi!”
Ngay sau khi ngoi lên trên mặt nước, hắn cảm thấy vô cùng thư thái.
“Mục Vỹ, ngươi vẫn dám xuất hiện ư?”
Đột nhiên có một tiếng quát lớn vang lên.
Mục Vỹ ngoảnh sang nhìn thì thấy nhóm Tước Anh vẫn đứng ở trên không trung giữa hồ nước chờ mình.
“Sao chỉ có mấy người? Luân Nhiên đâu?”
Trông thấy bọn họ, Mục Vỹ hỏi.
“Hừ, giả vờ giả vịt!”
Thanh Nghịch Thiên cười lớn nói: “Mục Vỹ, ngày chết của ngươi đến rồi mà vẫn không biết à? Ngươi dám giết Bạch Lãnh của tiểu thế giới Tứ Phương ta thì chắc chắn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683472/chuong-1387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.