Trông thấy tư thế này của Minh Nguyệt Tâm, Mục Vỹ hô lên.
“Không làm gì cả!”, Minh Nguyệt Tâm như đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng rồi hừ nói: “Ta đã cưỡng ép ngươi một lần, giờ chỉ thêm lần nữa thôi mà”.
Phụ nữ là giống loài lật mặt giỏi nhất.
Trong khi đó, Minh Nguyệt Tâm lại giở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay.
“Để bù đắp cho ngươi, ta đã truyền cho ngươi một ít sức mạnh rồi, chúng đủ để ngươi đột phá lên tầng thứ hai cảnh giới Sinh Tử đấy, tự trải nghiệm đi”.
Minh Nguyệt Tâm lạnh lùng nhìn Mục Vỹ rồi đứng dậy, sau đó vung tay, một chiếc váy dài đã phủ lên người cô ấy.
Chiếc váy đó đã che kín đôi chân và cổ của cô ấy, những vết cào và dấu hôn cũng được che mất ngay.
Xong xuôi, cô ấy lạnh lùng nhìn Mục Vỹ rồi đứng dậy, sau đó lách mình một cái biến mất.
“Ngươi chỉ có một canh giờ ở đây thôi, nếu sau đó còn không đi thì chết là cái chắc”
Câu nói u ám của Minh Nguyệt Tâm vang lên làm Mục Vỹ biến sắc mặt.
“Một canh giờ? Thế cô cởi trói cho ta đi!”
Mục Vỹ nhìn xiềng xích dưới chân mình mà ảo não.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683471/chuong-1386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.