Thấy cảnh này, đôi mắt Mục Vỹ bỗng lộ nét cười.
Hắc Đới Ngọc ở đối diện nhìn thấy ý cười trong mắt hắn thì ngẩn ra.
“Sao ngươi lại cười?”
“Ta cười bản thân ngu ngốc, không được à?”
Mục Vỹ lại phì cười: “Ta cứ tưởng ngươi là trăn chứ, ai ngờ chỉ là một con rắn nhỏ bé tí thôi, làm ta giật cả mình!”
“Ngươi...”
Lời nói của hắn làm Hắc Đới Ngọc càng tức tối hơn.
“Ngươi sỉ nhục Tiểu Hắc là sỉ nhục ta!”
“Tiểu Hắc?”
Mục Vỹ nở nụ cười đểu cáng: “Con rắn tí hon của ngươi là đực hay cái đấy?”
Hắn càng nói, Hắc Đới Ngọc càng nổi giận.
Tiểu Hắc là đồng đội của gã, ở bên gã từ lúc còn tấm bé đến nay, gã không cho phép Mục Vỹ sỉ nhục nó như thế.
Nhưng lúc này Mục Vỹ có thèm để ý gì đến Hắc Đới Ngọc đâu.
Hắc Đới Ngọc nhìn hắn chòng chọc bằng ánh mắt căm thù như thể chỉ muốn móc mắt hắn ra.
Còn Mục Vỹ thì chẳng hề sợ hãi chút nào, gã càng nổi nóng hắn càng hả hê.
Thấy Hắc Đới Ngọc như sắp hóa điên, Mục Vỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683474/chuong-1389.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.