Giờ phút này, Luân Vũ thấy Mục Vỹ muốn đi bèn hét lớn: "Mục Vỹ, ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi cái chết đâu!"
"Xông lên cản hắn lại mau!"
Người của tiểu thế giới Luân Hồi như hóa rồ.
Luân Vô Thường đã chết, cho dù bọn họ sống sót trở lại tiểu thế giới Luân Hồi thì đón chờ họ cũng là cảnh sống không bằng chết thôi.
Nhưng Mục Vỹ mặc xác bọn họ, cất bước luôn vào đại điện.
Tiếng vù vù vang lên, Mục Vỹ tiến lại gần vách đá ở chính giữa đại điện.
Trên vách đá có khắc tượng một ông lão khổng lồ.
Mục Vỹ không nghĩ ngợi gì thêm, bước ra một bước xông về phía ông lão.
Sau tiếng ầm, Mục Vỹ biến mất khỏi đại điện.
Lạc Tuyết nhìn thấy nhưng không nói gì, cô ấy biết đó chính là lối ra.
"Mong ngươi bảo trọng!"
Lạc Tuyết cười chua xót, quay trở về.
Vì chiêu quyết định của Mục Vỹ và Luân Vô Thường này những pho tượng ở bên ngoài đại điện đã được dọn dẹp đáng kể, những bức tượng võ giả cảnh giới Sinh Tử cũng bị ép lui về phía sau.
Thế nên giờ đây mọi người đã không còn chịu quá nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683435/chuong-1350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.