Thậm chí Mục Vỹ còn nghi ngờ ông nội này mà không "bận" đi đường thì không khéo còn gãi chân nữa ấy chứ.
Nhưng chẳng mấy chốc suy nghĩ của hắn đã thành hiện thực.
Khi cách Mục Vỹ còn năm mét, ông lão kia ngồi xuống, một tay móc gỉ mũi, một tay gãi bàn chân.
Chẳng khác gì một tên ăn mày ngồi bệt dưới đất.
"Tiền bối, nơi này là?"
"Tiền bối cái gì mà tiền bối, gọi ta lão ca là được rồi!", ông lão mặc áo bào vàng cười hí hửng: "Cậu đừng sợ, ta không phải người thật đâu, chỉ là tàn hồn thôi, nếu không thì tên nhãi nhà cậu đã bị uy áp của lão tử ép cho tè ra quần rồi".
Tàn hồn?
Mục Vỹ nhìn ông lão trước mắt, vẫn không tin nổi.
Sao lại là tàn hồn được, nhìn kiểu gì cũng thấy quá thật.
"Vậy lão ca là ai?"
"Ta là ai ấy hả?"
Ông lão cười ha ha: "Lão tử chính là người tạo ra địa cung này, tên nhãi này không biết ta là ai mà dám xông vào à?”
"Nhắc đến chuyện này thì phải nói ta rất bất ngờ khi thấy cậu hiểu trận pháp mà ta thiết lập đấy. Nói đi, rốt cuộc cậu là ai, cậu không thể nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4683436/chuong-1351.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.