Đúng là Mục Vỹ chẳng có gì để nhìn cả.
Nhưng phía trước người hắn thì lại có một cảnh tượng đặc sắc.
Trước đó, cây cột đá trước mặt hắn cao một trăm mét, mặt ngoài có các đường văn kỳ lạ, tổng thế trông rất oai phong.
Nhưng bây giờ, quanh cây cột đó đã xuất hiện các vết nứt, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là nó sẽ đổ xuống ngay.
“Chẳng may, chẳng may thôi!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười lúng túng rồi cất bước.
Rắc, ngay khi Mục Vỹ đặt chân xuống, lập tức có một viên đá vụn bị bắn lên, khéo thế nào nó lại đập ngay vào cây cột đang sắp đổ.
Rầm…
Lần này, cây cột đá không thể trụ được nữa, một cọng rơm trí mạng đã đè chết cả con lạc đà, cây cột đồ rầm xuống.
Các tiếng rắc rắc tiếp tục vang lên, cây cột hoàn toàn vỡ vụn.
Lúc này, hàng nghìn đệ tử của Ngũ Hành Thiên Phủ đang có mặt ở đây chỉ biết nghệt mặt ra.
Vỡ rồi!
Tan nát hết rồi!
Cột đá này là biểu tượng mạnh mẽ của Ngũ Hành Thiên Phủ họ, bao võ kỹ và bí tịch truyền thừa cả nghìn năm đều ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681483/chuong-1291.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.