Nhưng lần này, trông bóng trắng ấy có vẻ yếu ớt hơn mọi khi rất nhiều.
Phía trước bóng trắng ấy là các con quái thú khổng lồ với hình thù kỳ lạ dài mấy nghìn mét.
Người chúng to như những ngọn núi, trông rất đáng sợ, nhưng cái thân hình to oành ấy lại đang trôi lơ lửng nên trông còn quái dị hơn.
Nhưng điểm quái gở vẫn chưa kết thúc.
Các con quái thú này không chỉ có thân hình to, mà khí tức cũng rất ngang ngược.
Song, bóng trắng ấy vẫn đứng tại chỗ, sau đó rút kiếm ra nắm chặt.
Chẳng mấy chốc, thanh kiếm đã vung lên.
Vút…
Sau âm thanh đó, các con quái thú ở phía trước đã biến mất.
Nhưng ngay sau đó, lại có một đám quái thú to con hơn lao tới bao vây.
Cuối cùng thì bóng trắng cũng chịu cầm kiếm lao lên.
Tư thế phóng khoáng, kiếm thuật tự nhiên.
Đây là cảm giác đầu tiên của Mục Vỹ.
Mạnh quá!
Phựt, phựt, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ đã hoá thành biển máu.
Một bóng người chợt bay lên trong biển máu ấy, tay thì cầm chắc một cây thương dài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4681482/chuong-1290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.