Trên đường đi, họ nhìn thấy một rừng hoa thơm ngát, những chú chim hót vang lanh lảnh chao lượn xung quanh dưới tiết trời ấm áp. Lượng linh khí dồi dào trong đất trời cũng khiến người ta sảng khoái tinh thần.
Có núi Huyền Không để so sánh nên Mục Vỹ đột nhiên cảm giác Thiên Kiếm Sơn vốn tiếng tăm lẫy lừng cứ như ăn mày vậy.
Nhìn vào dãy núi này thôi cũng đủ thấy được khoảng cách giữa hai bên rồi.
"Vị này là Mục Vỹ dúng không?"
Hai người đang đi thì một giọng nói vang lên.
Chu Tử Kiện? Cừu Xích Viêm?
Mục Vỹ mỉm cười nhìn hai người đang lại gần.
"Mục Vỹ, phụ thân ta đã nói dù thế nào đi chăng nữa, ngươi vẫn là đệ tử của Thiên Kiếm Sơn ta, cho dù phụ thân ta có chối bỏ ngươi thì ta cũng sẽ không làm vậy!", Chu Tử Kiện truyền âm bằng lực linh hồn để chào hỏi.
"Đa tạ!"
"Không khách sáo. Nếu không nhờ có ngươi thì bây giờ ta vẫn là một kẻ tàn phế rồi, Song Thủ Kiếm của ta đã dần đạt đến trình độ đại thành, nay ta đến núi Huyền Không là để tìm người. Cảm ơn ngươi đã cho ta cơ hội khiêu chiến những người đó!"
Nghe thấy những lời đầy kích động của Chu Tử Kiện, Mục Vỹ nhẹ gật đầu.
Vài năm trước, y từng là đệ tử của núi Huyền Không, chẳng hiểu sao bị đuổi đi, hai tay thì bị đánh gãy.
Đây là một mối sỉ nhục vô cùng to lớn đối với Thiên Kiếm Sơn, nhưng núi Huyền Không thật sự quá ngang ngược, ngay cả Thiên Ngọc Tử cũng không thể báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679249/chuong-808.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.