Mục Vỹ hiểu trong lòng Tần Mộng Dao đang nghĩ gì.
Có điều làm vậy chắc chắn sẽ đẩy Tần Mộng Dao ra đầu ngọn gió, gánh nặng cô phải chịu sẽ còn nguy hiểm hơn: cuộc chiến giữa các thế lực.
Mà trông có vẻ Tần Mộng Dao đã tính trước mọi đường đi nước bước rồi.
Cuộc chiến đã kết thúc nhưng dư âm vẫn còn.
Cổ Phi Dương, một thế hệ thần thoại trong lòng nhiều người đã thua. Một số cô gái trẻ không kìm được khóc nức nở.
Cổ Phi Dương từng là biểu tượng của sự vô địch, là chí tôn, là người mà tất cả thiên tài dưới 100 tuổi của toàn tiểu thế giới Tam Thiên ngưỡng mộ.
Sau khi đánh bại Cổ Phi Dương, Tần Mộng Dao không dừng lại, cũng không cướp đi lệnh bài của hắn ta mà bay đi như một con thiên nga kiêu hãnh.
Một thiên tài khác mang tên Tần Mộng Dao đã trỗi dậy. Không nghi ngờ gì nữa, điều này nói lên rằng danh hiệu thiên tài mạnh nhất Cửu Hàn Thiên Cung đã thuộc về cô.
"Không ngờ vợ cả của ngươi đỉnh thật đấy!", Bảo Linh Nhi vừa cười vừa trêu Mục Vỹ.
Tính đến thời điểm hiện tại, chỉ có Thiên Bảo Các biết chắc Mục Vỹ là Mục Vỹ đó.
Võ giả của các thế lực khác chỉ đoán thôi chứ không dám chắc, nếu không thì bọn Hàn Phong Ngọc đã xông lên giết Mục Vỹ ngay khi thấy hắn đi bên cạnh Bảo Linh Nhi rồi.
"Đỉnh hay không ta không biết, nhưng ta biết cuộc thám hiểm di chỉ Cổ Long sẽ vui lắm đây!"
Mục Vỹ mỉm cười, xoay người rời đi.
Không ai biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679248/chuong-807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.