“Đúng vậy!”
Lãm Thắng Thiên tiếp lời: “Trong thế giới của võ giả thì tình nghĩa không thể so bì với lợi ích được. Sau khi biết không đáng chi ngần ấy tiền để giết cậu thì Cửu Hàn Thiên Cung sẽ dừng tay, nhưng chắc chắn họ sẽ tìm thời cơ báo thù, vì đây là vấn đề sĩ diện mà!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật gù.
Chí Thánh Quỷ Thể của Diệp Thu vô cùng bá đạo.
Nếu y huy động toàn bộ sức mạnh của môn công pháp này thì e cả đảo Thiên Luân đều sẽ bay màu mất.
“Chuyện này dừng ở đây, chúng ta xin cáo từ!”
Tần Nghịch Thiên thật sự không muốn ở lại đây thêm một phút giây nào nữa nên lập tức lên tiếng.
“Chúng ta cũng xin cáo từ!”
Lãm Thắng Thiên vội đi theo luôn.
“Kìa hai vị, đã đến rồi thì uống tách trà đã rồi hãy đi. Ta chưa đến mà hai vị đã đi rồi, hình như không được hay cho lắm!”
Song, khi hai người họ quay người đi, lại có một tiếng cười nhẹ vang lên.
“Cha!”
Nghe thấy giọng nói đó, Bảo Linh Nhi lập tức hô lên, không nhịn được mà rơi lệ.
Cha? Bảo chủ của Thiên Bảo Các?
Không gian bị xé rách, có ba người xuất hiện.
Người đi giữa mặc áo bào màu bạc, chắp tay sau lưng như một vị tiên sinh nho nhã, toàn thân không hề có một chút khí thế áp bức nào.
Người ở bên trái thì có vẻ mặt lạnh lùng, còn người bên phải thì khoanh tay trước ngực, toàn thân ánh lên tia sáng khát máu.
Mục Vỹ vừa liếc qua thì thấy cả ba người đó đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679238/chuong-797.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.