“Đi thôi!”
Mục Vỹ nhìn biển máu trước mặt rồi đứng dậy phủi y phục, sau đó thở dài nói: “Bây giờ, tiểu thế giới Tam Thiên đã hoàn toàn khác mười nghìn năm trước. Dù con có thực lực cao cường, nhưng chỗ dựa của nhiều người cũng không phải thế lực mà con có thể dây vào, nên làm gì cũng phải cẩn thận!”
“Mọi chuyện con sẽ nghe theo sự sắp xếp của sư phụ ạ!”
“Huyết Kiêu từng nói, nếu không được ta và đệ ấy cho phép thì con không được rời khỏi đây. Hôm nay, ta cho phép con ra ngoài để nhìn ngắm thế giới!”
“Dạ!”
Mục Vỹ nhìn Diệp Thu rồi phất ống tay áo, cười lớn nói: “Mười nghìn năm trước, chúng ta có thể biến tiểu thế giới Tam Thiên thành thiên hạ của mình, dù nhiều năm đã trôi qua, nhưng vẫn sẽ luôn là như vậy!”
Thấy dáng vẻ ngông cuồng bất khuất của Mục Vỹ, Diệp Thu nắm chặt tay thành nắm đấm.
Nhị sư phụ đã mất, còn đại sư phụ thì chuyển thế sống lại trong một thân phận khác, mọi thứ quả thực là vật còn người mất.
Nhưng sư phụ vẫn vậy, bọn họ sẽ bắt đầu lại.
Song, nợ máu thì vẫn phải trả bằng máu! Bước qua chưởng ấn, Diệp Thu cảm thấy mình như sống lại một cuộc đời mới. Trước mặt y lúc này vẫn là bóng lưng kiên định của Mục Vỹ, nhưng không còn dáng dấp của sư phụ nữa.
“Nhị sư phụ, nhất định đồ nhi và đại sư phụ sẽ trả thù cho người!”
Nhìn thấy hàng chữ Niệm Thu Động ở bên ngoài, Diệp Thu lại rơi nước mắt.
Cái giá cho sự chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679232/chuong-791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.