“Nói hay lắm!”
Có tiếng vỗ tay vang lên, Bảo Linh Nhi ra sức lắc đầu, nhưng chợt phát hiện hình bóng trước mặt mình đó không phải là ảo giác, mà là người thật!
“Quá hay luôn!”
Mục Vỹ ung dung bước tới rồi vỗ tay nói: “Chậc, không ngờ Kim chấp sự Kim Bất Dịch ông trông lù đù như con gà rù lại có thể nói ra những câu thâm sâu đầy triết lý như vậy, đừng nói là đạo văn trong cuốn sách cổ nào đấy nhé?”
“Mục Vỹ?”
“Mục Vỹ!”
Trông thấy Mục Vỹ, Kim Bất Dịch lạnh mặt, hừ nói: “Ngươi chưa chết ư? Nếu ngươi vẫn sống thì Quân Chính Ân đâu?”
“Gã ư… chắc đang ở trọng bụng của con mực hay con cá nhám cưa nào đó rồi. À, không đúng, cũng có thể gã đang ở trong bùn dưới đáy biển, nói chung là khó mà tìm được!”
Mục Vỹ cau mày nói: “Nếu Kim chấp sự muốn tìm gã thì ta có thể nghĩ cách cho, nhưng xương thịt còn nguyên vẹn hay không thì ta không biết đâu nhé!”
“Ngươi đã giết hắn rồi ư?”
Nghe thấy vậy, Kim Bất Dịch biến sắc mặt.
“Không thể nào, sao ngươi có thể giết hắn được?”
“Đúng, sao mà ta giết được chứ, cho nên Kim chấp sự đừng đổ oan cho ta, ta không muốn bị Lãm Kim Lâu các ông truy sát đâu!”, Mục Vỹ bày ra vẻ sợ hãi rồi lùi bước nói: “Nhưng vừa nãy ông nói rất có lý, mọi người trong thiên hạ cứ nhao lên là vì lợi ích, ông thấy ta thế nào? Lãm Kim Lâu có chịu bỏ ra một khoản lớn để chiêu mộ ta không?”
“Hừ! Ngươi đã giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679233/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.