Sau khi sống lại và chưa gặp những người bạn cũ, Mục Vỹ còn thấy vui vì hắn đã sống lại và mừng vì ký ức vẫn còn.
Nhưng ai rồi cũng sẽ ngắc ngoải như con chó rơm thôi.
Hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ sau khi Huyết Kiêu chết.
Sự sống mới này không phải là của riêng hắn.
Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong hàng vạn năm qua.
Khi phải chứng kiến nỗi khổ của bạn bè xưa, biết được sự đau đớn của họ, cùng sự giày vò cay đắng hàng vạn năm của đồ đệ thân yêu bằng một thân phận khác, tâm trạng của Mục Vỹ không thể bình tĩnh nổi.
“Là ai đã giết nhị sư phụ ạ?”, Diệp Thu nói: “Với tu vi của nhị sư phụ thì không ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể địch nổi người”.
“Núi Huyền Không!”
Nghe thấy vậy, Diệp Thu nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng lần này y đã khắc chế khí thế của mình.
“Kiếp này không tiêu diệt được núi Huyền Không thì Diệp Thu con sẽ không làm người!”
“Haizz, so với việc tiêu diệt núi Huyền Không thì ta nghĩ ngươi nên nghĩ cách để sống sót rời khỏi đây đi, Mục Vỹ!”
Đột nhiên có một tiếng cười lạnh vang lên, cả đám người lao thẳng vào trong hang động.
Bọn họ lập tức bao vây hai sư đồ Mục Vỹ.
“Ta đang thắc mắc không biết tại sao ngươi lại chạy vào đây, ra là có trợ thủ”.
Quân Chính Ân mỉm cười, nói: “Niệm Thu Động, Niệm Thu Động, không phải gã đàn ông ngươi tên là Niệm Thu đấy chứ?”
Quân Chính Ân nhìn Diệp Thu rồi cười lớn.
“Mục Vỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679231/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.