"Đuổi theo!"
Thấy Bảo Linh Nhi bỏ trốn, Điền Vân lớn tiếng ra lệnh.
"Ngươi khỏi phải lo, ta sẽ không đuổi theo cô ta đâu. Mục đích của ta là giết ngươi, cô ta thì sao cũng được!"
Quân Chính Ân giễu cợt nhìn Mục Vỹ.
"Giết ta? Tiếc ghê, cô ấy đi rồi là ta không bị bó buộc nữa, làm gì có chuyện đứng yên cho ngươi giết?"
Mục Vỹ đáp trả, nhìn gã với ánh mắt như nhìn một kẻ đần độn rồi xoay người chạy như bay.
Quân Chính Ân thấy Mục Vỹ cũng chạy trốn thì bật cười: "Yên tâm đi, ta đã bày trận trên toàn bộ nơi này cả rồi, Bảo Linh Nhi nhiều bảo bối có thể chạy thoát, nhưng ngươi thì tuyệt đối không..."
Nhưng gã chưa kịp nói hết lời đột nhiên thấy Mục Vỹ vung kiếm mấy lần. Đại trận trong hư không để lộ một cửa ra đủ cho một người đi.
Mục Vỹ đi thẳng vào trong, mất hút, đầu không ngoảnh lại.
Trong lòng hắn hiểu rằng, chỉ cần mình về đến đảo Huyết Sát là bình an vô sự rồi.
Có điều, không lâu sau khi rời khỏi đại trận, Mục Vỹ nhận ra đằng trước có mấy người đã xếp hàng chỉnh tề trên trời chờ mình.
"Chạy à? Để xem ngươi chạy được tới đâu!"
Nhìn thấy Mục Vỹ không còn đường nào để đi nữa, Quân Chính Ân trào phúng.
"Chạy được chứ!"
Hắn lia mắt thấy hòn đảo đen kịt bên dưới, không do dự phi thân xuống.
Hành động này hoàn toàn ngoài dự đoán của đám người.
"Nhìn cái gì? Còn không mau đuổi theo! Hắn chạy tới đảo thì bao vây cả hòn đảo lại cho ta!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679228/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.