Mục Vỹ xoay người nhìn nhóm năm người Điền Vân đang giao thủ với Bảo Linh Nhi.
Mặc dù lúc này Bảo Linh Nhi không thể giết năm người kia nhưng nhờ có mang theo nhiều thiên tài địa bảo, Điền Vân có cao hơn cô ấy một cảnh giới cũng không làm gì được.
"Ngươi giết Can Tà rồi?"
Thấy Mục Vỹ chuyển hướng sang mình, Điền Vân chết trân.
Hắn ta biết thực lực của Can Tà cao đến đâu. Không ngờ Mục Vỹ giết được gã! "Yên tâm, sau hắn là tới ngươi!"
Kiếm Tiềm Long của Mục Vỹ kêu một tiếng vang vọng rồi hừng hực sát khí đâm tới.
Vù!
Đúng lúc này, một âm thanh vút qua cắt ngang không khí. Ngay giây phút ấy, Mục Vỹ không nghĩ ngợi gì, lập tức xoay người chặn kiếm trước mặt.
Trong chốc lát, một hạt châu đen nhánh đập vào ngực. Hắn bị đẩy mạnh ra sau rồi rơi ầm xuống biển, từng gợn sóng dạt dào ra xung quanh.
Cú va đập này làm Mục Vỹ gần như không thở nổi.
Hạt châu đen như mực chuyển hướng theo đường cong, tiến thẳng tới trước người Mục Vỹ. Phong thái ưu nhã làm say lòng người.
Một người mặc áo bào trắng chợt hiện ra trên mặt biển.
"Quân Chính Ân!"
Bảo Linh Nhi vừa thấy bóng dáng mặc đồ trắng kia thì mặt cắt không còn một giọt máu.
"Mục Vỹ, ngươi sao rồi?"
"Ầm!", một người vùng ra khỏi biển. Mục Vỹ đã đi lên.
"Chưa chết được!"
Ngẩng đầu nhìn người ở phía đối diện, mặt hắn cực kỳ lạnh lùng.
May mà vừa rồi hắn phản ứng kịp và đang cầm kiếm Tiềm Long chứ không phải kiếm Phá Hư,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/4679227/chuong-786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.