Bản thân Cừu Xích Viêm vốn đang là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất. Với sự kết hợp của kiếm thế đỉnh phong và ý cảnh thuộc tính phong, kiếm pháp của y hơi hướng mềm mại nhưng nhanh chóng. Tuy nhiên, dù đã lĩnh ngộ ý cảnh thuộc tính phong, đường kiếm của Cừu Xích Viêm vẫn chưa đủ nhanh so với Chu Tử Kiện.
Còn Thạch Phi Du thì tu luyện Đấu Chiến Thạch Khải của nhà họ Thạch, đủ hiểu khả năng phòng ngự của nó lớn đến đâu.
Theo Mục Vỹ đoán, Cừu Xích Viêm sẽ thắng trận đấu này.
Nhưng có vẻ như vì không muốn để lộ con át chủ bài của mình quá nhiều nên Cừu Xích Viêm chỉ tìm sơ hở của Thạch Phi Du chứ không ra sức tấn công.
Cuộc giao chiến trông cực kỳ gay cấn nhưng ai sáng suốt cũng nhìn ra Cừu Xích Viêm thắng chắc
Cuối cùng, cơ hội bứt phá đã đến, y đã tìm ra được sơ hở của Thạch Phi Du. Cừu Xích Viêm đâm kiếm phá vỡ tầng phòng ngự của gã và giành thắng lợi.
Ván đầu tiên, Cừu Xích Viêm thắng.
Ván thứ hai, đến lượt Chu Tử Kiện ra sân.
Thiên Kiếm Tử đệ nhất Thiên Kiếm Sơn ngày xưa nay đã tái xuất giang hồ, thực lực bất phàm. Ngặt nỗi người ngoài không biết điều đó.
"Thạch Đẩu Doãn, ngươi phải thắng trận này đấy".
"Rõ!"
Đối thủ của Chu Tử Kiện là thiên tài của nhà họ Thạch - Thạch Đẩu Doãn.
Sở dĩ Thạch Phi Du đồng y ra san đầu tiên là vì muốn làm Cừu Xích Viêm kiệt sức, giành lấy thắng lợi cho hai trận còn lại.
Chu Tử Kiện mạnh đấy, nhưng đó chỉ là trước đây, nghe nói bây giờ y đã vực dậy trở lại, chẳng qua không còn ai quan tâm đến y nữa.
Thạch Đẩu Doãn nhếch mép, chắp tay lên lôi đài.
Chu Tử Kiện trong mắt hắn ta lúc này thấp hơn mình những hai cảnh giới, chỉ là cảnh giới Chuyển Hồn mà thôi. Trong khi bản thân đã đến cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, còn một bước nữa là tiến vào Đại Đạo Kim Đan rồi.
"Chu Tử Kien, ta mong đợi kĩ nang song kiếm của ngươi lắm đấy!"
Mục Vỹ nhoẻn môi nhìn Chu Tử Kiện.
Người này bị gãy cả hai tay nhưng lại có thể tự nối liền bằng nghị lực của mình, thật là thần kỳ. Mục Vỹ vô cùng bội phục y và đặt hết niềm tin vào sự trưởng thành của y.
Thiên tài không phải lúc nào cũng gặp được, những hễ là thiên tài nghịch thiên đều phải về dưới trướng hắn!
Đây là tác phong Mục Vỹ giữ từ trước đến nay.
"Đừng lo, hắn không phải đối thủ của ta. Tính ra thì ta muốn được xem trận đấu của ngươi hơn".
"Ngươi thắng thì ta có cần lên đó nữa đâu".
"Thế sao được!", Chu Tử Kiện bật cười: "Có ba ván thôi nhưng tỷ số vẫn quan trọng phết đấy!"
Nói xong, y cất bước đi ra.
"Xin chỉ giáo!"
Chu Tử Kiện xòe tay, một trường kiếm xuất hiện.
'Ô, ta nghe noi Thiên Kiem Tử Chu Tử Kiện của Thiên Kiếm Sơn dùng Song Thủ Kiếm mà, lẽ nào tin đồn là giả?"
"Giờ thì không cần!"
"Khinh người phải trả giá đắt đấy nhé!"
Thạch Đẩu Doan lạnh lùng tiến tới. Kiếm khí mãnh liệt dâng trào xung quanh hắn ta.
"Ầm ầm ầm!", toàn thân Thạch Đẩu Doãn phát ra tiếng nổ kinh thiên. Không sai, âm thanh ấy vang lên ngay bên trong cơ thể hắn ta.
Chu Tử Kiện vung kiếm với tốc độ rất nhanh.
Thạch Đẩu Doãn có phản xạ rất tốt, chưa đợi Chu Tử Kiện xông tới đã bật người về phía y.
Một tiếng "keng" chói tai chợt vang lên giữa bầu không khí căng như dây đàn. Thật đáng ngạc nhiên, trường kiếm của Chu Tử Kiện đã đâm trúng Thạch Đẩu Doãn nhưng không thể làm tổn thương hắn ta mảy may.
"Ha ha, người nhà họ Thạch luôn nổi tiếng với công pháp phòng ngự đỉnh cao. Nghe nói gia tộc này là hậu duệ của thần Huyền Vũ, quả là danh bất hư truyền".
"Thiên chưởng môn nói đùa, đệ tử nhà họ Thạch làm gì có cửa sánh bằng đệ tử Thiên Kiếm Sơn!"
Thạch Phá Thương cười phá lên: "Cái cậu Thiên Kiếm Tử đã lĩnh ngộ kiếm tâm bên ông vẫn chưa lộ diện mà".
Trong lúc bông đùa, ông ta liếc mắt nhìn đệ tử trẻ sau lưng.
Người thanh niên nọ có vóc dáng thấp bé nhưng mắt thì trắng toát, đáng sợ hơn là làn da gã ta nứt nẻ đến mức như bị rách vậy.
"Thạch Xà, ta để cậu ra sau cùng cốt là để đánh bại tên Vỹ Mộc kia. Dám giết người họ Thạch chúng ta, tuyệt đối không được để hắn sống. Có thua trận này đi chăng nữa cũng phải giết hắn".
"Rõ!"
Thanh niên gật đầu, mắt đảo láo liên.
Đung như dự đoan, người thắng van thứ hai là Chu Tử Kiện.
Đến đây, Thiên Kiếm Sơn dẫn dầu với tỷ số 2-0.
Như vậy là Thiên Kiếm Sơn đã thắng rồi, nhưng vẫn tiếp tục trận thứ ba.
Trận ba, Mục Vỹ ra sân.
Phía nhà họ Thạch, người thanh niên có làn da nứt nẻ như da rắn nọ chậm rãi bước ra.
Trong khoảnh khắc, một trận âm phong thổi tới đấu trường.
"Cảnh giới Vũ Tiên!"
Mục Vỹ ngạc nhiên nhìn người thanh niên.
Người này có cảnh giới Vũ Tiên mà lại không tham gia thi đấu trong trận đầu, để đến trận cuối mới ra sân. Nhưng nhà họ Thạch đã thua Thiên Kiếm Sơn rồi, làm vậy là có ý gì?
Sau đó lại thấy Thạch Nghiên lẫn trong đám đệ tử nhà họ Thạch nhìn mình chẳm chẳm, Mục Vỹ dần dần hiểu ra, mỉm cười.
"Thiên Kiếm Sơn, Vỹ Mộc!"
"Nhà họ Thạch, Thạch Xà!"
Sau khi đôi bên giới thiệu, Thạch Xà nhìn Mục Vỹ với ánh mắt đằng đẳng sát
Nhận thua?
Ai trong nhà họ Thạch cũng ngẩn người!
Người của Thiên Kiếm Sơn cũng chết trân!
Họ biết Mục Vỹ đã đánh bại sư tử Lục Diễm Thạch khi mới chỉ là cảnh giới Chuyển Hồn. Nay hắn đã bước vào cảnh giới Tam Chuyển Hợp Nhất, đối thủ có là Thạch Xà đi chăng nữa cũng đâu tới nỗi phải nhận thua?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]