🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Ta nhận thua!"

Mục Vỹ chắp tay rồi cười nói: "Nhà họ Thạch các người thắng trận này rồi, được chứ?"

Thạch Xà tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ, sau đó ngẩn ra trên sàn đấu, không hiểu gì.

Thạch Phá Thương thì còn đờ đẫn hơn.

Nhận thua ư?

Ông ta sắp xếp Thạch Xà đấu trận cuối nhằm giết Mục Vỹ, dù không giết được thì cũng phải khiến hắn bị thương nặng, để hắn không thể phát huy hết sức mạnh ở giải Thiên Tuyển.

Đến lúc ấy, con cháu của ba gia tộc sẽ bắt tay nhau để trừ khử hắn.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ lại nhận thua.

"Ngươi giở trỏ quỷ gì thế hả?"

Thấy Mục Vỹ đi xuống, Chu Tử Kiện cau mày hỏi.

"Này, tên kia là cảnh giới Vũ Tiên đấy. Chúng ta đã thắng rồi thì tội gì ta phải liều mạng nữa?", Mục Vỹ cười đáp.

“Vậy cũng đừng nhận thua thẳng thừng thế chứ?"

“Không sao, theo thể lệ thì chúng ta thắng rồi mà!"

Thấy Chu Tử Kien có vẻ kho hiểu, Mục Vỹ nói tiếp: "Ta hỏi ngươi, ngươi thấy ai trong Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiến Sơn chúng ta tới núi Thiên Tuyển chuyến này là thiên tài?"

“Gặp đệ tử của các thế lực khác chẳng chết luôn ấy à. Ngươi xem đi, Tinh Tử Hàng của Thất Tinh Môn là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai, tu luyện Thiên Cương Chi Khí, hai người còn lại thì khỏi phải bàn, ít nhất cũng là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất".

“Ngươi nói thế ý bảo chúng ta bỏ cuộc luôn ư?"

"Đương nhiên không phải!"

Mục Vỹ mỉm cười nói: "Trận đấu thật sự còn ở phía sau, đay mới là tuyển chọn thôi, nếu xảy ra án mạng thì mất hay. Nhưng khi tới nui Thiên Tuyển rồi thì không ai quyết định được số mệnh của mình nữa!"

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu Tử Kiện chỉ thấy toàn thân mình nổi da gà.

Tên này trông trắng trẻo, thư sinh như con nhà quyền quý, nhưng không ngờ bản chất lại xấu xa như vậy.

Nhưng lời hắn nói cũng rất thú vị!

Ngày thi đấu thứ nhất đã trôi qua rất nhanh.

Ngày thi đấu thứ hai vẫn tiếp tục.

Lần này, đối thủ của Thiên Kiến Sơn là nhà họ Lâm. Đúng như dự đoán, thiên tài Lâm Hoi Anh của nha ho Lam đa thua Cuu Xích Viem, con Chu Tử Kiện tiếp tục thi triển uy lực của khoái kiếm và giành chiến thắng.

Đến trận thứ ba, Mục Vỹ ... lại nhận thua tiếp!

Nhưng lần này, điều khiến mọi người thấy khó hiểu là đối thủ của Mục Vỹ chỉ là cảnh giới Chuyển Phách mà hắn vẫn nhận thua, rốt cuộc hắn đang giở trò gì?

Ngày thứ ba thi đấu với nhà họ Kim, Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện lại giành chiến thắng tiếp, và Mục Vỹ thì vẫn nhận thua.

Hắn đã nhận thua ba trận liên tục.

Điều khiến tất cả mọi người khó hiểu nhất là dù đối thủ mạnh hay yếu, hắn đều nhận thua hết!

Cuối cùng Ngọc Thiên Tử đã không nhịn được nữa.

Đối thủ ngày mai của Thiên Kiến Sơn là Phần Vân Cốc, Phần Phiêu Tuyết là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, hơn nữa còn nắm rất vững Phần Long Bát Hoang, nếu Mục Vỹ lại nhận thua tiếp thì không biết kết quả chung cuộc sẽ thế nào.

"Tiểu tử kia, rốt cuộc ngươi định làm gì thế hả?"

Xà Tôn kéo Mục Vỹ lại rồi mắng nhiếc: "Ta bảo ngươi đến tham gia thi đấu, chứ có bảo ngươi tới nhận thua đâu".

"Ta biết, nhưng ta làm vậy là nghĩ cho Thiên Kiến Sơn mà!"

Mục Vỹ nghiêm túc nói: "Các Thiên Kiếm Tử mạnh nhất lần này là Cừu sư huynh, Chu sư huynh, Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ. Nhưng hai người phía sau lại đại diện cho gia tộc mình ra thi đấu. Cứ cho là chúng ta thắng và giành được vị trí số một đi, nhưng ba mươi đệ tử vào Thiên Tuyển Sơn thì có tác dụng gì? Đến lúc ấy, há chẳng làm mồi cho người ta thịt à?"

"Xếp cuối là tốt nhất!"

Mục Vỹ cười nói: "Năm người ra trận là được rồi!"

"Tiểu tử này suy nghĩ thấu đáo quá nhỉ!", Thiên Ngọc Tử cười nói: "Cậu nghĩ vậy không sai, nhưng bọn họ đều rất muốn vào Thiên Tuyển Sơn".

“Chuyện này dễ giải quyết mà!"

Mục Vỹ cười nói: "Ta có thể đảm bảo sẽ đưa cho môn phái hơn mười món thánh khí để đền bù cho họ. Nếu họ không đồng ý thì ngày mai ta sẽ ra tay luôn, chưởng môn hãy thương lượng với họ!"

Hơn mười món thánh khí ư?

Nghe thấy vậy, hô hấp của Thiên Ngọc Tử trở nên nặng nề.

Mười món, nhưng hơn mười món thánh khí đó!

"Được!"

Thiên Ngọc Tử nói: "Thật ra lần nào cũng có khoảng mười mấy đệ tử của Thiên Kiến Sơn ta vào Thiên Tuyển Sơn, nhưng trở ra chỉ còn vài người, hơn nữa còn rất hiếm khi giành được bảo bối bí ẩn, nếu ngươi đã muốn vậy thì ta đồng ý".

"Ông tin ta vậy sao?", Mục Vỹ cười hỏi.

“Không tin thì làm gì bây giờ? Nếu giờ ta muốn ngươi chiến đấu, chắc chắn ngươi cũng không đồng ý!"

Thiên Ngọc Tử cười khổ nói.

Nếu Mục Vỹ đã vững tin như vậy thì đương nhiên ông ta cũng sẽ tin tưởng hắn.

Bởi con người này không hề đơn giản!

"Được!"

Mục Vỹ mỉm cười rồi quay người rời đi.


Nghe vậy, Thiên Ngọc Tử vỗ vai Chu Tử Kiện rồi nói: "Tử Kiện, con hãy giữ mối quan hệ tốt với hắn, còn chuyện năm xưa là cha có lỗi với con!"

"Con không trách cha!"

Chu Tử Kiện cười nói: "Có trách thì phải trách Tử Kiện cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, vả lại núi Huyền Không quá mạnh, Thiên Kiến Sơn ta không thể đối phó được".

Thiên Ngọc Tử thở dài một hơi rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.