"Loài người hạ đẳng kia, đây không rảnh chơi với nhà ngươi đâu. Ta sẽ kết liễu ngươi ngay tại đây!"
Lúc này, sư tử Lục Diễm Thạch bỗng nói một câu đầy khinh miệt rồi vung hai móng vuốt đến cùng lúc, kẹp lấy người Cừu Xích Viêm từ hai bên trái phải.
Uỳnh ...
Một tiếng động lớn vang lên, y bị hai móng vuốt giam cầm, không cách nào thoát thân.
Dù có tay phải dùng kiếm đỡ lại, tay trái dùng Kim Đan ngăn chặn, khoảng cách giữa hai móng vuốt vẫn ngày càng gần nhau hơn.
"Theo ta thấy thì ngươi là đực, con đó là cái đúng không. Nó chết rồi, sao ngươi không đi cùng cho vui?"
Giữa lúc đó, một giọng nói đùa cợt vang lên. Một nhát kiếm thình lình chém
tới.
Đường kiếm với sức mạnh ôn hòa của nước lia thẳng về phía đôi vuốt của sư tử Lục Diễm Thạch.
"Rắc rắc rắc!", móng vuốt của nó gãy lìa. Ngọn lửa xanh lá yếu ớt hẳn đi, không rực cháy nổi nữa.
"A ... "'
Sư tử Lục Diễm Thạch đau đớn gào thét vì hai vuốt bị Mục Vỹ chém bay trong nháy mắt. Nó nhìn hai bóng người phía trước, đồng tử co rụt, rít gào xoay người bỏ chạy, không dám quay đầu.
"Súc sinh, dám chạy à!"
Cừu Xích Viêm giận dữ muốn đuổi theo.
"Cừu sư huynh, đừng đuổi theo. Đuổi theo là chết hết đấy!"
Mục Vỹ giữ chặt y lại, miệng gượng cười.
Một tia máu chầm chậm chảy xuống từ khóe môi, mặt mày hắn trắng như giấy
Toàn than han la liệt vet thương vì cuộc giao chiến với sư t Lục Diễm Thạch vừa rồi.
Suy cho cùng, là do cảnh giới hiện tại của hắn quá thấp.
Nếu hắn cũng tu luyện tới cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất - Đại Đạo Kim Đan như Cuu Xích Viem thì đa co the xử gọn con sư tử cai kia chỉ bằng một nhát kiếm rồi
Cừu Xích Viêm lúc này cũng trông xanh xao thấy rõ, y phục toàn thân rách bươm, không chỗ nào lành lặn.
"Vỹ Mộc sư đệ quả là thiên tài xuất chúng! Kiếm tâm, không ngờ Vỹ sư đệ lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi!"
"Cừu sư huynh quá khen, nhưng giờ chúng ta phải rời khỏi đây trước đã!"
"Được, chờ ta chút, có lá cờ màu vàng!"
Cừu Xích Viêm vui vẻ phi thân vào trong sơn động rồi lấy một lá cờ vàng đưa cho Mục Vỹ, nói: "Cái này thuộc về Vỹ sư đệ".
"Đa tạ Cừu sư huynh!"
"Vỹ Mộc!"
Giữa lúc này, có hai bóng người thoăn thoắt chạy vào sơn cốc.
"Biết ngay là ngươi mà!"
Nhìn thấy Mục Vỹ, Chu Tử Kiện cười tươi rói.
"Cừu sư huynh!", Bạch Đồ Gian thì chắp tay chao hỏi Cừu Xích Viêm.
"Kia là xác con sư tử Lục Diễm Thạch hả?", bỗng thấy thi thể con sư tử, cô ta cực kỳ ngạc nhiên.
Bạch Đồ Gian cứ tưởng đối thủ của hai người là con sư tử Lục Diễm Thạch vừa chạy ra ngoài, ai ngờ họ ở trong này cùng nhau đối đầu với những hai con cùng một lúc, đã thế còn giết chết một con.
Cừu Xích Viêm vội vàng khua tay, vừa cười vừa giải thích: "Con sư tử này chết chả liên quan gì đến ta đâu, một mình Vỹ sư đệ giết nó đấy"
'Ta mới bị nó kìm kẹp, suýt nữa thì chết đây. Nếu không nhờ có Vỹ sư đệ thì có khi ta đa cho no Kim Đan rồi!"
"Sao cơ?"
Những lời này làm Bạch Đồ Gian há hốc mồm nhìn Mục Vỹ.
"Cậu ta ấy hả?"
"Này này này, cậu ta ấy hả là sao? Cô là con gái nhưng nói sai thì ta cũng đánh đấy!", Mục Vỹ phất tay đáp: "Về nhanh thôi, sắp hết giờ rồi!"
"Đi!"
Nhóm bốn người hối hả chạy về phía lối ra của rừng Thiên Kiếm.
Giờ phút này, hàng nghìn hàng vạn đệ tử Thiên Kiếm Sơn lại tụ tập tại lối ra vào cánh rừng.
Cuộc khảo hạch sắp kết thúc, rất nhiều đệ tử đã ra ngoài.
Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ và những người khác đang xúm xụm một chỗ trên quảng trường Thiên Kiem Phong trông ngóng lối ra vào.
Người thanh niên mặc sam y ngắn màu xám, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, nghiêm nghị đứng bên cạnh hai người cũng nhìn về nơi đó.
"Lâm Thiếu Kiệt, Kim Chính Vũ, hai ngươi đừng có lừa ta đấy, không là biết tay ta", người thanh niên nọ cuộn chặt nắm đấm làm phát ra những tiếng rắc rắc, nói với vẻ âm trầm.
"Khỏi lo!"
Lâm Thiếu Kiệt đáp: "Kẻ đó tên là Vỹ Mộc, có ô dù mới được lên làm Thiên Kiếm Tử. Không chỉ hai đệ đệ của bọn ta mà cả Thạch Minh Vũ cũng bị Vỹ Mộc giết chết, ngươi thấy xác cậu ta rồi đấy thôi. Bọn ta có lừa ngươi hay không thì chút nữa là biết ngay!"
Với thân phận con cháu nhà họ Thạch, Thạch Nghiên thật sự không cần nhờ cậy gia tộc khi tu luyện tại Thiên Kiếm Sơn.
Bởi bản thân gã đã là một cỗ máy giết người, không sợ trời, không sợ đất, khả năng tùy cơ ứng biến cao.
"Mặc dù Thạch Minh Vũ chẳng thân quen gì với ta nhưng dù sao cậu ta cũng là thành viên trong nhà họ Thạch, cuộc so tài cho phép giết người nhưng người của nhà họ Thạch thì không được đụng vào!"
Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ nhìn Thạch Nghiên rồi quay sang nhìn nhau, không nói nữa.
"Rồi kìa rồi kìa, ra hết rồi!"
Vỹ Mộc đang cầm lá cờ lớn màu vàng, lẽ nào hắn đã giết được thánh thú cấp một?
Sao có thể!
Hắn đang ở cảnh giới Chuyển Hồn, làm gì mạnh đến nỗi giết được thánh thú cấp một.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy người Cừu Xích Viêm đầy rẫy vết thương, mọi người lập tức nghĩ rang có kha nang Vỹ Mộc tiêu diệt được sư tử Lục Diễm Thạch nhờ có sự trợ giúp của y chứ không phải chỉ một mình hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]