🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Một bên khác, trên Thiên Kiếm Phong của Thiên Kiếm Sơn, Thiên Ngọc Tử và Xà tôn giả đang vừa nâng cốc vừa trò chuyện vui vẻ với nhau.

Thiên Ngọc Tử bỗng nhiên thấy bức bách vô cùng.

Ông ta hiểu rất rõ cảm giác đó là gì, đồng thời kiếm tâm của ông ta cũng bất giác sinh ra cộng hưởng.

"Thiên Kiếm Sơn chúng ta có một đệ tử lĩnh ngộ được kiếm tâm rồi à? Chẳng lẽ là Cừu Xích Viêm?", Thiên Ngọc Tử háo hức muốn đi xem thử là ai.

"Khỏi cần đi, là Vỹ Mộc đấy!"

Xà tôn giả cười tự hào: "Tiểu tử này lĩnh ngộ kiếm tâm bấy lâu nay rồi, chẳng qua là không thể hiện ra thôi, còn bắt ta không được kể cho ai biết cơ mà. Chẳng hiểu sao bây giờ tự lộ ra luôn".

"Vỹ Mộc?"

Thiên Ngọc Tử sững sờ.

"Chính cậu ta!", Xà tôn giả gật đầu cười: "Đừng lo, chắc cú tiểu tử này không sao đâu, giờ đang chém giết thỏa thích đấy. Đã quyết định đổi quy tắc thì đừng có hối hận chứ!"

"Thôi được rồi!"

Du Thiên Ngọc Tử dồng y nhưng trong long vẫn thấy co gì đo khong được ổn cho lắm.

Nếu như số người chết trong trận chiến này quá lớn, đó sẽ là một tổn thất nặng nề cho Thiên Kiếm Sơn.

Đến bây giờ, cuộc tỷ thí đã sắp kết thúc, một số đệ tử hạt nhân vào dãy núi với mục đích chỉ để rèn luyện đã bắt đầu quay trở về.

Cho dù lấy được cờ, họ cũng không thể giữ được vì cuối cùng nó vẫn bị những Thiên Kiếm Tử và đệ tử hạt nhân có tu vi cao hơn cướp đi.

Neu đan dược cuu phẩm dễ lay thì Thien Kiem Son chả cần phải ra luật như

vậy.

Các đệ tử dần dần ra khỏi cánh rừng.

Cuộc chiến giữa Mục Vỹ và sư tử Lục Diễm Thạch ở trong sơn cốc đã đến hồi quyết liệt.

Ngay sau khi thi triển kiếm tâm Tịch Diệt, Mục Vỹ như hòa làm một thể với kiếm Phá Hư.

Khí thế hủy diệt của kiếm tâm kéo theo toàn bộ nguồn năng lượng trong đất trời đổ ập lên người sư tử Lục Diễm Thạch.

Tuy nó có thể đánh ngang tay với Mục Vỹ nhưng sức một mình nó thua xa sức mạnh của một tập hợp bao gồm uy thế lớn lao của đất trời.

Tuy nhiên, dù đã sử dụng cả kiếm tâm nhưng Mục Vỹ vẫn phải chém mười mấy nhát kiếm liên tục mới có thể phá vỡ lớp phòng ngự của sư tử Lục Diễm Thạch. Phải nói rằng khả năng phòng thủ của nó rất mạnh.

Làm hắn đau đầu hết cả lên.

"Ngươi là lửa, xem ra phải dùng nước để đối phó với ngươi thôi!"

Mục Vỹ đã có kế sách. Diệt Hồn Hắc Viêm phủ khắp thân kiếm Phá Hư dần tan biến, một nguồn năng lượng nhu hòa bắt đầu tụ tập xung quanh hắn.

Trong tiếng vù vù, một con thủy long uốn lượn quanh người Mục Vỹ.

Nó chậm rãi leo lên, tạo ra âm thanh ầm ầm liên hồi.

Cuối cùng, thủy long dài mấy trăm trượng hóa thành một đường màu đen nhập vào kiếm Phá Hư.

Một vầng sáng dịu nhẹ lan tỏa toàn thân thanh kiếm.

Leng keng, leng keng ...

Mục Vỹ đứng giữa không trung đặt tay lên kiếm Phá Hư. Lúc này, trường kiếm như biến thành vật sống. Nó vụt bắn tới hòng giết chết sư tử Lục Diễm Thạch.

Khoảnh khắc ấy, con sư tử cảm nhận được khí tức của Hắc Ngục Ngân Thủy mới chịu lùi về sau một bước.

Đúng như ngũ hành thì ta có thủy khắc hỏa, nước bình thường không thể dập tắt nổi thú hỏa của sư tử Lục Diễm Thạch nhưng Hắc Ngục Ngân Thủy lại là một loại dị thủy có cùng cấp bậc với thiên hỏa.

Kết hợp với kiếm tâm siêu cường của Mục Vỹ, nhát kiếm này khiến sư tử Lục Diễm Thạch sợ chết khiếp.

"Bé con, lúc nãy ngươi kiêu ngạo lắm mà?"

Mục Vỹ nhếch mép, giơ kiếm chém một đường.

Cũng lúc này, ở bên kia, Cừu Xích Viêm liên tục lùi bước. Lòng bàn tay bị rạch một đường, chảy máu.

Trên khóe môi y cũng dính máu.

"Nhân loại hạ đẳng kia, vui chưa?"

Thánh thú ở phía đối diện cười sặc sụa: "Chưởng môn của các ngươi rất mạnh, ta không đấu lại ông ta mới bị nhốt trong rừng Thiên Kiếm, còn các ngươi là cái thá gì mà đòi?"

"Nếu ông ta muốn ta rèn luyện các ngươi thì chi bằng giết sạch luôn cho ông ta khốn khổ một phen".

"Bớt mơ tưởng đi!"

Trong tình huống lúc này, Cừu Xích Viêm không còn hơi đâu để chú ý đến Mục Vỹ nữa.

Y có tu vi Đại Đạo Kim Đan mà cũng khó lòng đánh bại thánh thú này nữa chứ đừng nói là Mục Vỹ.

Nhưng nghĩ lại thì chính y là người đưa Mục Vỹ tới đây, bỏ mặc không quan tâm đến tính mạng của hắn thì thất đức lắm.

Sau khi hạ quyết tâm, Cừu Xích Viêm lạnh mặt lật tay. Một viên Kim Đan rực rỡ ánh kim hiện ra trong tay y.

Tầng một của cảnh giới Vũ Tiên tu luyện được Đại Đạo Kim Đan.

Đại Đạo Kim Đan không chỉ là nơi quy tu toan bộ chân nguyên mà còn là thủ đoạn tấn công đáng sợ của võ giả.

Tất cả lĩnh ngộ và chiêu thức của võ giả nằm hết trong Kim Đan, đương nhiên đáng gờm.

Song song với đó cũng có một tai hại là sẽ mất hết tu vi nếu Kim Đan bị vỡ nát, do đó võ giả đã tu luyện đến cảnh giới Đại Đạo Kim Đan rất ít khi dùng chính Kim Đan của mình để tấn công. Rủi ro quá lớn.

Nhưng tình cảnh hiện giờ buộc Cừu Xích Viêm phải sử dụng nó.

Cả trong lẫn ngoài sơn cốc đều bị nhấn chìm trong biển thú dữ, không chạy ra nổi. Giải pháp duy nhất là giải quyết hai con thánh thú này.

Phải thử thôi.

Cừu Xích Viêm nghiêm mặt, tay phải y cầm trường kiếm, tay trái nắm chặt Kim Đan. Nguồn năng lượng mênh mông vô bờ bùng nổ.

Y đã bộc lộ thực lực đỉnh cao khiến ai cũng nể sợ của mình.

Hàng loạt tiếng phập vang lên. Cừu Xích Viêm đã dùng hết tốc lực nhưng cơ thể của sư tử Lục Diễm Thạch quá cứng cáp. Y phải tấn công vào một vùng hết mấy chục lần mới làm nó yếu đi.

Trong khi bản thân y thì vết thương khắp người!

Dù vậy, Cừu Xích Viêm vẫn thành công để lại một số dấu chém trên người con sư tử.

Nhưng y cũng hiểu rằng nếu cứ tiếp tục như vậy thì kẻ phải chết sẽ là mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.