Ý cảnh thuộc tính phong là một loại lĩnh ngộ mà võ giả đã lĩnh hội được từ tự nhiên, giống như kiếm khách lĩnh ngộ kiếm ý, đao khách lĩnh ngộ đao ý.
Bây giờ, rõ ràng Cừu Xích Viêm đã dung nhập ý cảnh thuộc tính phong vào kiếm thế của mình, y vừa vung kiếm lên, ý cảnh của gió đã rất rõ ràng.
Chỉ một đường kiếm mà đã xuyên thủng người mười mấy con Phượng Nhãn Điêu Lang, máu tươi chảy phụt ra theo dòng.
Còn Mục Vỹ chỉ thi triển thân pháp để né đòn tấn công của chúng.
Dù đám linh thú này có hung hãn đến mấy thì cũng chỉ là á thánh thú, chứ không phải thánh thú.
Vì thế chúng mới bị sư tử Lục Diễm Thạch thống trị và chi phối.
Bây giờ, chỉ cần đuổi lũ này đi và đến được chỗ của sư tử Lục Diễm Thạch thì bọn súc sinh này sẽ không dám đến gần!
Đương nhiên Cừu Xích Viêm cũng biết được điều này, sau khi đánh tan đám á thánh thú đó bằng một kiếm, y lập tức phi thanh kiếm của mình đi rồi nhảy lên đó, bay thật nhanh lên phía trước.
Thấy hai người họ thoáng cái đã phá được vòng vây của mình, đám Phượng Nhãn Điêu Lang gầm rú lên điên cuồng như chịu phải sự sỉ nhục cực lớn, sau đó bổ nhào đuổi theo nhóm Mục Vỹ từ phía xa.
Nhưng cả Cừu Xích Viêm và Mục Vỹ đều có tốc độ rất nhanh nên chúng chẳng thể làm gì được.
“Gjết!"
Hai người tiếp tục tăng tốc, bỏ lũ Phượng Nhãn Điêu Lang ở phía xa rồi chạy vào trong sào huyệt của sư tử Lục Diễm Thạch.
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng gầm dữ dội vang lên trong sao huyệt sâu trong thung lũng.
Gào ...
Sau tiếng gầm dài u ám đó, đám á thánh thú lập tức quỳ rạp xuống, không dám nhúc nhích.
Nhưng sau tiếng gầm inh tai đó, lại tiếp tục có một tiếng gào rú khác vang lên bên ngoài thung lũng.
Gào ...
Hai tiếng gầm vang lên nối tiếp nhau, vây chặt lấy nhóm Mục Vỹ.
Xong đời rồi!
Nghe thấy hai tiếng động này, Mục Vỹ và Cừu Xích Viêm đều biến sắc mặt.
"Ta chỉ biết ở đây luôn có một con sư tử Lục Diễm Thạch, không nhờ giờ lại có những hai con!", Cừu Xích Viêm có vẻ lo lắng.
“Mẹ kiếp! Nó tìm được bạn đời từ lúc nào vậy nhỉ?"
Mục Vỹ biết rõ, đang có một con sư tử Lục Diễm Thạch khác chạy tới để bảo vệ bạn đời của mình.
"Con người đê tiện dám xông vào lãnh thổ của ta, chán sống rồi hả!"
Các tiếng cộp cộp vang lên sâu trong thung lũng, con sư tử Lục Diễm Thạch ngạo nghễ nói bằng tiếng người.
“Lãnh thổ của ngươi? Hôm nay, nơi này sẽ là nơi chôn cất ngươi!"
Mục Vỹ trầm giọng nói, sau đó vung thanh trường kiếm lên tấn công.
Bây giờ, Cừu Xích Viêm cũng biết bỏ chạy là điều không thể, nên chỉ có thể chiến đấu thôi.
Y không chút do dự, chém một kiếm, tấn công con sư tử Lục Diễm Thạch đang chạy như bay từ phía sau tới.
Cừu Xích Viêm không hề lo lắng, y vốn là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất - cường giả Đại Đạo Kim Đan, nếu y không thể giết được con sư tử Lục Diễm Thạch này thì ít ra cũng không thể bị nó giết hại.
Nhung Vy Moc chỉ la canh gioi Chuyen Hồn, nho han bị con su tử Lục Diễm Thạch ấy giết thì đây chính là lỗi của y!
“Vỹ Mộc, cẩn thận đấy, chạy được thì cứ chạy nhé!", Cừu Xích Viêm hô lớn lên.
"Chạy ư? Để ta xem các ngươi định bỏ chạy thế nào?"
Con sư tử Lục Diễm Thạch chạy từ phía sau tới khẽ hô lên, vô vàn các con Phượng Nhãn Điêu Lang ở cả thung lũng đã lao tới.
Lu Phượng Nhan Dieu Lang xuat hiện tang tang lớp lớp, nhìn từ xa có thể thấy bọn chúng đã đứng kín cả thung lũng.
Cùng lúc đó, rất nhiều các con Phượng Nhãn Điêu Lang và á thánh thú khác bên ngoài thung lũng cũng ồ ạt tiến vào, vây kín mọi ngả của thung lũng, dù đứng từ xa cũng có thể nhìn thấy rõ.
"Tên nào chán sống mò tới chỗ của sư tử Lục Diễm Thạch thế nhỉ!"
“Thế mới ngu, mơ tưởng lấy được lá cờ vàng à!"
“Ta thấy tông chủ suốt ngày thích bày mấy trò này mà vẫn có người tin nhỉ!"
"Sao không? Chưởng môn biết rõ chắc chắn sẽ có người liều mạng đi lấy cờ vàng, nhưng nếu thật sự có ai đó lấy được lá cờ ấy thì sẽ thừa người, vậy thì khó giải quyết lắm, cho nên người mới sắp xếp trở ngại không thể vượt qua này".
Lúc này, các đệ tử đứng khá gần thung lũng đều bật cười khi trông thấy cảnh tượng này.
Dù bọn họ rất muốn biết kẻ ngu xuẩn đi vào thung lũng là ai, nhưng họ lại muốn giữ mạng sống hơn.
Sau khi trò chuyện, đám người dần giải tán.
Bạch Đồ Gian đi cạnh Chu Tử Kiện, cô ta méo miệng khi thấy cả đống á thánh thú này.
"Chu sư huynh, chẳng lẽ là Vỹ Mộc?", Bạch Đồ Gian rụt cổ nói.
"Khả năng cao là vậy!"
Chu Tử Kiện cười khổ nói: "Hắn đưa chín lá cờ cho ta, chắc chắn là định đi xử lý con thánh thú ấy, có điều con sư tử Lục Diễm Thạch này, nó ... "
“Mà có những hai con đấy, hẳn không sợ chết hay sao!"
“Không phải!"
Chu Tử Kiện nhìn về phía thung lũng u tối rồi cười nói: "Hắn biết là mình sẽ không chết được!"
Trong thung lũng lúc này, Mục Vỹ và Cừu Xích Viêm mỗi người chiến đấu với một con sư tử Lục Diễm Thạch, còn đám Phượng Nhãn Điêu Lang thì không dám lại gần.
Vinh quang và ánh sáng của thánh thú không cho phép chúng vấy bẩn.
“Con người bỉ ổi, đến Kim Đan còn chưa có mà dám khiêu chiến ta?"
Nhưng bây giờ, Mục Vỹ nào quan tâm đến điều đó.
Nếu không ổn thì hắn sẽ dùng kiếm tâm, đương nhiên hắn vẫn còn con át chủ bài khác nữa.
“Gjết!"
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng rồi xông lên, các đường kiếm khí vây quanh người, khí tức sắc bén xé không, vang lên tiếng vù vù.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]