🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Vỹ Mộc, chín lá cờ đó là của bọn ta, khôn hồn thì trả ngay đây!"

"Của các ngươi ư? Ta có nghe nhầm không vậy?"

Mục Vỹ ngạc nhiên nói: "Nói vậy thì cả trăm lá cờ trong rừng Thiên Kiếm này đều là của các ngươi hết, thậm chí lá cờ vàng cũng vậy luôn, nhưng sao các ngươi không đi lấy đi?"

"Mồm mép tép nhảy!"

Bây giờ, bọn họ biết ro mình không thể cướp được cờ của Chu Tử Kiện, vì thế đã quay sang nhìn Mục Vỹ.

Họ đã không giành được ba mươi lá cờ thì nhất định phải cướp được chín lá cờ của Mục Vỹ!

"Ấy? Không đánh lại Chu Tử Kiện nên chuyển hướng sang ta à?"

Thấy hai người đó lao nhanh tới, Mục Vỹ mỉm cười châm chọc rồi khua tay, một trùm sáng màu đen bắn từ trong người hắn ra.

Bụp một tiếng, hai người đó đã chật vật lùi lại, sau đó ngẩn ngơ nhìn Mục Vỹ.

Đây chính là Mục Vỹ, hắn đã thể hiện thực lực mạnh mẽ!

Bây giờ, hắn thật sự không còn cảm xúc gì với Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ nữa.

Người duy nhat khiến han thấy hứng thu ở Thiên Kiếm Sơn chính là Cừu Xích Viêm, Thiên Kiếm Tử số một cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, Đại Đạo Kim Đan.

Mục Vỹ mỉm cười châm chọc nhìn hai người đó rồi nói: "Hồng mềm thì mới nên hái, các ngươi chọn sai mục tiêu rồi, Chu Tử Kiện đó mới là quả hồng mềm".

Hai người kia lập tức ngây ngốc, bọn họn là Thiên Kiếm Tử số hai và ba của Thiên Kiếm Sơn, vậy mà vừa nãy đã bại trong tay Chu Tử Kiện, còn giờ thì lại thua Mục Vỹ.

Hơn nữa, hai người họ còn liên thủ tấn công nữa.

Sự bết bát này khiến họ thấy vô cùng xấu hổ.

“Đi!"

Hai người họ lườm Mục Vỹ và Chu Tử Kiện một cái rồi dẫn những kẻ khác rời

đi.

Quá nhục nhã rồi, họ không còn mặt mũi nào mà ở lại đây thêm nữa.

Nhưng bây giờ, Chu Tử Kiện đã giành được ba mươi lá cờ, Mục Vỹ có chín lá, nếu Cừu Xích Viêm lấy được hơn bốn mươi lá thì chẳng những họ không lọt vào tốp hai, tốp ba, mà còn bị loại luôn!

"Đa tạ!"

Sau khi đám người ấy rời đi, Chu Tử Kiện chắp tay nhìn Mục Vỹ rồi cười nói.

Đa tạ?

"Chu sư huynh, sao huynh lại cảm ơn hắn, nếu không tại hắn thì sao Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ lại gây phiền phức cho huynh chứ!", Bạch Đồ Gian nhìn Mục Vỹ rồi bực dọc nói.

"Không cần phải cảm ơn, ta tiện tay thôi!"

Mục Vỹ cười nói tiếp: “Chín lá cờ này coi như ta bồi thường cho ngươi, cầm lấy đi!"

“Hȧ?"

Chu Tử Kiện ngan ra khi thấy hành động này của Mục Vỹ.

“Hại ngươi là ta sai nên chín lá cờ này coi như ta đền cho ngươi, thế là ngươi đã có ba mươi chín lá cờ rồi. Ta chẳng muốn giành cờ kiếc gì nữa, đi lung tung cũng bị người ta coi như kẻ thù!”

“Ha ha ... "

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Chu Tử Kiện bất đắc dĩ bật cười.

Mục Vỹ lách mình một cái rồi biến mất trong khu rừng.

“Bạch sư muội, cho muội lá cờ này nè!"

Chu Tử Kiện cười nói: "Ba mươi tám lá cờ đủ cho ta lọt vào tốp ba rồi, ta cho muội một lá để đổi lấy một viên đan dược cửu phẩm, còn hắn ... quả là một người thú vị!”

“Vỹ Mộc u?"

Bạch Đồ Gian hừ nói: "Muội thấy hắn là kẻ nhát gan thì có!"

"Sao? Hắn nhát gan thế nào?"

“Thì bãn nãy ... "

"Muội đừng quên, ban nãy hắn đã đánh bại Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ bằng một chiêu đấy, còn ta phải dùng hai thanh kiếm mới thắng được!"

Nghe vậy, Bạch Đồ Gian mỉm cười nói: "Chu sư huynh, muội không ngờ huynh có thể dùng hai thanh kiếm một lúc đấy, trước muội cứ tưởng huynh chỉ dùng một kiếm thôi".

“Ừ, trước ta cũng nghĩ mình chỉ có thể dùng kiếm bằng một tay .. "

Chu Tử Kiện mỉm cười nhìn bóng người đã rời đi đó với ánh mắt ngập ý cười.

“Vỹ Mộc, ta nhớ ngươi rồi đấy!"

Lúc này, Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ đã bỏ đi thì đang vô cùng bực dọc.

"Đáng chết, không ngờ Chu Tử Kiện lại là Song Thủ Kiếm, bực cả mình!"

"Kẻ đáng hận hơn là Vỹ Mộc kìa, rốt cuộc hắn có lai lịch thế nào mà sao sức mạnh ban nãy khủng khiếp thế!"

Hai người cùng nhau mắng nhiếc, cục tức đã nghẹn đến tận cổ.

"Nếu bó tay rồi thì đành đi tìm Thạch Nghiên thôi!"

Khi nghe thấy cái tên này, mọi người ở đó đều biến sắc mặt.

Thạch Nghiên không phải Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn.

Bây giờ, gã chỉ là đệ tử hạt nhân, nhưng ngày xưa đã từng là Thiên Kiếm Tử, hơn nữa còn là một nhân vật rất khủng bố.

Gã là cảnh giới Chuyển Phách với thần lực mạnh mẽ, rõ ràng không phải con người, mà giống một con thú hoang hơn.

Nhưng gã có bản tính thích giết chóc, đến quy tắc của môn phái cũng không màng tới.

Mấy tháng trước, gã đã băm vằm một Thiên Kiếm Tử ngay trước mặt các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn.

Chuyện này đã gây ra ảnh hưởng rất khủng khiếp, vì thế gã đã bị chưởng môn giáng xuống làm đệ tử hạt nhân, mãi đến cuộc thi lần này mới được thả.

Lẽ ra, môn phái định không cho gã tham gia, nhưng cuộc thi lần này là giành cho tất cả các đệ tử của Thiên Kiếm Sơn, hơn nữa người mà họ phải đối mặt là thiên tài tinh anh của sáu thế lực lớn.


"Đi thôi!"

Đoàn người lập tức rời đi.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang đi lượn loanh quanh trong rừng Thiên Kiếm.

Bây giờ, hắn đang thấy rất hối hận.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.