Lâm Thiếu Kiệt nhìn Mục Vỹ và hai người còn lại với đôi mắt đầy phẫn nộ.
"Kẻ nào?"
Kim Chính Vũ cũng tiến lên, đằng đằng sát khí nhìn ba người.
"Nhìn ta làm gì? Chắc chắn không phải ta rồi, ta mới tới thôi".
Mục Vỹ vội vàng lùi một bước để tránh không bị chú ý, mắt thì cứ liếc nhìn Chu Tử Kiện và Bạch Đồ Gian.
Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ vốn không quen biết gì với Mục Vỹ. Hắn vừa đến Thiên Kiếm Sơn đã trở thành Thiên Kiếm Tử, không thể nào có mâu thuẫn với hai huynh đệ bọn họ.
Chưa kể dù có mâu thuẫn đi nữa, hắn cũng đâu dám cả gan giết hai người.
Chu Tử Kiện lại khác.
Từ khi bị người của núi Huyền Không đánh gãy hai tay, tính tình tên này trở nên âm u quái gở, lần này ra mặt nhất định là vì muốn thể hiện thật tốt.
Cách để thể hiện bản thân tốt là gì?
Đương nhiên là giết người!
"Chu Tử Kiện, không ngờ ngươi cất công suy tính thế đấy!"
Lâm Thiếu Kiệt nhìn Chu Tử Kiện cười chế nhạo: "Đầu tiên là xuất hiện trở lại và bảo phụ thân ngươi thay đổi quy tắc, cho phép giết người để ngươi có thể bộc lộ thiên phú của mình mà không bị điều gì ràng buộc".
"Ta nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao lần này chưởng môn lại thay đổi quy tắc, hóa ra là do ngươi!", Kim Chính Vũ hừ lạnh: "Nhưng ngươi muốn ra oai lại không dám tìm tới hai huynh đệ bọn ta? Đồ hèn!"
Keng!
Nghe vậy, Chu Tử Kiện vung trường kiếm ra.
Thanh kiếm leng keng chĩa về phía Kim Chính Vũ và Lâm Thiếu Kiệt.
"Muốn đánh thì nhào lên!"
Lời nói của y cực kỳ ngắn gọn, y không thèm giải thích gì cả.
Trước cảnh tượng đó, hai tên Lâm Thiếu Kiệt và Kim Chính Vũ chịu đựng được mới là lạ.
Bọn họ được Thiên Kiếm Sơn công nhận là Thiên Kiếm Tử, thực lực cao, nền tảng vững chắc, làm gì có chuyện để yên cho Chu Tử Kiện khiêu khích, chưa kể y còn giết đệ đệ của mình.
Mục Vỹ luc này thì cầm cờ đứng một bên vui vẻ xem trò hay.
"Các vị, không còn chuyện gì thì ta đi trước nhé!", hắn vừa vẫy tay vừa nói.
"Đứng lại đó cho ta!"
"Đứng lại!"
Nhưng Mục Vỹ vừa xoay người chuẩn bị đi thì một tiếng quát vang lên.
Bốn người gồm Kim Chính Vũ, Lâm Thiếu Kiệt, Bạch Đồ Gian và Chu Tử Kiện đồng loạt nhìn hắn với vẻ giận dữ.
Kim Chính Vũ va Lam Thieu Kiet muốn giữ Mục Vy lại tat nhiên là vì bảo hắn làm chứng, Chu Tử Kiện và Bạch Đồ Gian thì biết Mục Vỹ cố ý vu khống mình, có điên mới cho đi.
"Các vị còn chuyện gì sao?"
"Ngươi không được đi!", Kim Chính Vũ cười lạnh: "Ngươi đã chính mắt nhìn thấy Chu Tử Kiện giết đệ đệ ta. Bọn ta phải có nhân chứng mới được giết hắn!"
"Hừ!"
Bạch Đồ Gian trào phúng: "Vỹ Mộc, rõ ràng chính ngươi đã cứu ta và giết Kim Truyền Ngọc và Lâm Giải Ngữ, thế mà giờ lại vu khống cho Chu sư huynh, không ngờ ngươi là hạng người như vậy!"
"Hạng người như nào cơ?"
"Dám làm không dám nhận!"
"Ta nói thật thôi cũng không cho à?"
Mục Vỹ thản nhiên đáp lời Bạch Đồ Gian, trông hắn hoàn toàn không có vẻ gì là áy náy.
"Tóm lại là ngươi không được đi", Lâm Thiếu Kiệt bực bội: "Tên này là con của chưởng môn, muốn giết hắn thì ta phải chuẩn bị để còn biết đường báo cáo với chưởng môn!"
"Rồi rồi rồi, ta không đi, ở lại nhìn mấy người đánh nhau!"
Mục Vỹ đồng ý với bọn họ, dứt khoát ôm cờ đứng xem.
"Ai mà ngờ được Vỹ Mộc sư đệ có thể giành được một lá cờ chứ? Dù sao tốp ba cũng không có chỗ cho đệ, chi bằng đưa cho bọn ta đi, thấy sao?"
Lâm Thiếu Kiệt mỉm cười hỏi hắn.
"Đưa sư huynh sao? Vậy sư huynh tới lấy đi!"
"Thư Minh, ngươi đi lấy cờ về đây!", Lâm Thiếu Kiệt đắc chí cười khẩy nhìn Mục Vỹ.
"Vâng!"
Một thanh niên bước ra từ sau lưng y, cũng nở nụ cười đểu giả.
"Tới đây nào!"
Mục Vỹ vẫy tay. Thư Minh đang tiến về phía hắn thì đột nhiên bị kéo tới.
Sau một tiếng phịch, tên Thư Minh nọ ngã quỵ xuống đất. Chết.
"Hắn không lấy được lá cờ này, người khác lên lấy đi!"
Mục Vỹ cười nhẹ, tỏ vẻ không quan tâm.
"Ngươi chán sống rồi!"
Bấy giờ Kim Chính Vũ cũng nhận ra Mục Vỹ có gì đó kỳ lạ, hừ lạnh: "La Hạ, Khưu Cát Nhĩ, hai ngươi giết hắn, ta và Thiếu Kiệt sẽ đối phó với thiên tài đệ nhất ngày xưa này".
"Rõ!"
Trong tay Chu Tử Kiện hiện có hơn ba mươi ngọn cờ, Mục Vỹ thì có một.
Nhưng hai người họ không dám quên một điều rằng Cừu Xích Viêm là kẻ mạnh nhất Thiên Kiếm Sơn hiện nay, có lẽ một mình y cũng có ít nhất bốn mươi lá cờ rồi.
Vậy nên bọn họ phải đoạt hơn ba mươi ngọn cờ của Chu Tử Kiện cho bằng được.
"Có một lá cờ thôi mà các ngươi cũng cướp là sao? Đúng là tiện tằn!"
Mục Vỹ nói với giọng ngao ngán.
Giờ phut nay, Lam Thiếu Kiet và Kim Chính Vũ xông về phía Chu Tử Kiện.
Keng ...
Trường kiếm giao nhau, kiếm khí tỏa ra bốn hướng.
Hai người đều là cao thủ dùng kiếm nên đương nhiên không sợ khoái kiếm của Chu Tử Kiện.
Trong giây lát, ba bóng dáng giao đấu với nhau trong không gian đầy rẫy kiếm
khí.
Cùng lúc đó, mười mấy người khác tụ lại, cùng xông tới chỗ của Mục Vỹ.
"Bọn lâu la các ngươi ngồi chơi thôi không phải tốt hơn sao?"
"Ôi chao, trên người các ngươi cũng có cờ này!"
Mục Vỹ lấy luôn cờ ra khỏi người mấy kẻ nọ.
Giờ thì han đã có chín lá cờ.
Xong xuôi, Mục Vỹ mới đưa mắt nhìn về cuộc chiến của Chu Tử Kiện. Hắn rất muốn thấy tiềm lực của y là như thế nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]