Nhìn thấy Mục Vỹ vừa đến mặc bộ trường bào đen che hết toàn thân, mặt cũng bịt một miếng vải đen, Lâm Giải Ngữ ngạc nhiên thốt.
Bây giờ Bạch Đồ Gian đã trúng độc, không thể cử động, gã không sợ cô ta bỏ chạy.
"Sao ngươi không đi cướp cờ?"
"Thì ta đang ở đây cố gắng cướp cờ đây này?"
Mục Vỹ bĩu môi nhìn lá cờ trong tay Thạch Minh Vũ.
"Ha ha ... Ngươi chê sống lâu quá hay gì? Thiên Kiếm Tử bọn ta có đến ba người, ngươi tưởng một mình ngươi có thể đấu lại chắc, đồ đi cửa sau!"
Thạch Minh Vũ cười cợt, mặt lộ vẻ khinh miệt.
Ai cũng biết Vỹ Mộc nhờ một câu nói của Xà Tôn mới được trở thành Thiên Kiếm Tử.
Cho dù là đệ tử hạt nhân đã đến cảnh giới Chuyển Thể cũng phải trải qua một cuộc khảo nghiệm nghiêm khắc moi được mang trên mình danh hiệu Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn.
Vỹ Mộc dựa vào Xà Tôn để trở thành Thiên Kiếm Tử là chuyện người người trên Thiên Kiếm Sơn đều biết.
"Ta không muốn đụng độ với các ngươi. Các ngươi đều là con cháu nhà họ Lâm, Thạch và Kim, ta đâu dám chống lại!"
"Vậy sao còn chưa chịu cút đi!", Lâm Giải Ngữ bực mình quát.
Mục Vỹ khong tuc gian, chỉ mỉm cuoi hỏi lại: "Nhung đa cuop co rồi sao không chịu thả người đi? Tuy theo như quy tắc đúng là có thể giết người nhưng chỉ khi nào cần thiết thôi chứ?"
"Ngươi mà làm mất đi sự trong sạch của cô ấy, cô ấy sẽ hận ngươi cả đời!"
"Mắc mớ gì đến ngươi?"
Lâm Giải Ngữ hừ lạnh: "Nói nãy giờ vẫn chưa xong, có phải ngươi đi theo Xà tôn giả lâu rồi nên bị lây thói ăn chơi luôn không?"
"Nhất định phải tuyệt tình thế sao?", Mục Vỹ cười nhẹ: "Lời khuyên của ta không thể làm ngươi quay đầu à?"
"Ngươi là cái thá gì, cút sang một bên, cẩn thận đầu của mình đi! Nếu ngươi dám nói những gì hôm nay thấy nửa lời, ta sẽ giết ngươi!"
"Thôi đừng tranh cãi với hắn nữa, giết luôn cho rồi. Lâm Giải Ngữ, nhanh lên, còn phải tìm cờ nữa! Nhớ chơi nữ nhân này xong cho bọn ta vui vẻ một lát như đã hứa đấy!"
Kim Truyền Ngọc sốt ruột nói: "Ngày nào cũng phải tuân theo quy định này nọ của tông môn, may lần này được xõa hết, phải sướng một lần nhớ đời mới được!"
'Thèm quá đi mất! Tất cả nữ nhân trong tông môn bị Xà Tôn chơi hết rồi, Bạch Đồ Gian này chắc chắn vẫn là xử nữ!"
Hai kẻ nhìn Bạch Đồ Gian trong trạng thái yếu ớt với vẻ kệch cỡm.
"Ta không thuyết phục được thật sao? Chỉ còn cách đánh thôi hả?"
Mục Vỹ lại lên tiếng.
"Thằng điên này, nói nhiều quá, cút sang một bên!"
Giờ phút này, Thạch Minh Vũ không nhịn nổi nữa. Gã ta tung một cú đấm về phía Mục Vỹ.
Nhưng Thạch Minh Vũ chưa kịp đấm ra thì người đã cứng đờ.
Một thanh trường kiếm óng ánh hiện ra giữa gã ta và Mục Vỹ.
Kiếm Phá Hư!
"Ta đã nói rồi, thảo luận trong hòa bình phải tốt hơn không? Sao cứ phải đánh đánh giết giết chứ. Mặc dù quy tắc cuộc đua là có thể giết người nhưng ta không muốn giết các ngươi đâu, thật đấy!"
"Ta ... ta ta ta sai rồi!"
"Bọn ta ... đi ngay đây!"
Không ngờ Mục Vỹ làm thịt Thạch Minh Vũ một cách đơn giản và dễ dàng như vậy, Lâm Giải Ngữ và Kim Truyền Ngọc hoảng hốt.
"Không được, đã thống nhất là giải quyết bằng thực lực rồi mà. Hắn chết rồi mà hai ngươi không chịu đi cùng bầu bạn, ta nhìn mà xấu hổ thay!", Mục Vỹ vừa quơ quơ kiếm Phá Hư vừa cười nói.
"Mục Vỹ, ngươi đừng có được nước làm tới!"
Kim Truyền Ngọc lớn tiếng: "Ca ca ta là Kim Chính Vũ, ngươi dám giết ta?"
Lâm Giải Ngữ cũng đã lấy lại tinh thần, nói: "Ca ca ta là Lâm Thiếu Kiệt, chắc ngươi cũng biết huynh ấy chứ? Đừng có xằng bậy!"
Phập phập ...
Chưa đợi hai người nói hết câu thì âm thanh kiếm chém trúng da thịt vang lên. Trong chốc lát, một đường máu đều như nhau hiện ra giữa cổ bọn họ. Một giọt máu chảy xuống.
"Ngươi ... giết bọn chúng thật sao!"
Hành động vung kiếm giết người một cách ngang nhiên của Mục Vỹ làm Bạch Đồ Gian hoảng hồn.
"Chứ làm sao đây?"
Mục Vỹ ngán ngẩm hỏi lại: "Ta đã nói hết nước hết cái, yêu cầu dừng tay rồi mà bọn chúng có chịu đâu. Không giết thì còn cách gì nữa?"
"Uống viên đan dược này vào đi, ta không muốn thấy cảnh cô bổ nhào vào ta như một con mèo cái tới kỳ động dục đâu!"
Nghe vậy, Bạch Đồ Gian đỏ mặt nhận đan dược uống vào.
"Hai tên đó không nói doi, Kim Chính Vũ va Lam Thiếu Kiệt là ca ca của bọn chúng thật đấy".
"Vậy hả!"
Vậy hả?
Hết rồi?
Thấy Mục Vỹ vẫn điềm nhiên như không, Bạch Đồ Gian ngạc nhiên quá đỗi.
Sột soạt ...
Đúng lúc này, một tiếng kêu xé gió vang lên.
Một bóng người thình lình lại gần.
"Chu sư huynh!"
Bạch Đồ Gian nhìn thấy người nọ thì mỉm cười, chỉ là do sức lực chưa phục hồi trở lại nên ở cô ta có gì đó yếu ớt, thật khác với dáng vẻ mạnh mẽ thường ngày.
"Bạch sư muội!"
"Tử Kiện à, ngươi đến đúng lúc lắm. Bạch Đồ Gian bị thương rồi, ngươi trông nom cô ấy đi, ta có việc phải đi trước!"
"Ngươi ... "
"Giải Ngữ!"
"Truyền Ngọc!"
Hai người kia đáp xuống, vừa nhìn thấy thi thể mềm oặt trên nền đất thì bàng hoàng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]