Nhìn bóng lưng hắn xa dần, Chu Tử Kiện gật gù như có điều suy nghĩ.
Y chậm rãi giơ tay nhìn trường kiếm.
Y nhìn thấy một đường nét thật dài trên cổ tay nắm kiếm của mình. Dấu vết đó rất nhạt nhưng vẫn thấy rõ.
Chu Tử Kiện sửng sốt.
Thì ra kiếm của Mục Vỹ đã có thể chém bay kiếm của y trước khi hai người đụng độ nhau rồi!
Người này mạnh quá!
Nhưng sao lại có mặt trên Thiên Kiếm Sơn chứ?
"Vỹ Mộc ... Vỹ Mộc ... "
Chu Tử Kiện thì thầm tên của Mục Vỹ rồi quay lưng đi.
Tranh đoạt lá cờ mới là việc quan trọng nhất lúc này.
Y muốn vực dậy sau bao nhiêu năm sống trong thầm lặng.
Chủ yếu là y muốn cho người của bảy tông môn lớn thấy rằng con của chưởng môn Thiên Kiếm Sơn không phải thẳng vô dụng.
Càng không phải kẻ trộm mà người ở núi Huyền Không rêu rao!
"Giết!"
Một lá cờ to lớn được cắm ở ngay đằng trước, Chu Tử Kiện vung tay, xông tới chỗ của bầy á thánh thú.
Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang đứng quan sát trên một cây đại thụ.
"Trẻ nhỏ dễ dạy!"
Thấy y lấy thêm một thanh kiếm ra bắt đầu tập dùng kiếm bằng tay trái, hắn vui mừng gật đầu.
Mục Vỹ không hề định đưa võ kỹ cho Chu Tử Kiện như với Chu béo. Lòng kiên định của y mới là thứ hắn cần. Còn kiếm kỹ thì thiếu chủ Thiên Kiếm Sơn này đâu có thiếu gì.
Mục Vỹ chỉ muốn Chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3742548/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.