🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Bọn họ tới đây làm gì?"

Mặc Dương đứng dậy, lạnh lùng nói: "Giờ này họ phải đang dọn dẹp tàn dư của bốn thế lực ngoại xâm chứ?"

"Họ tới đây để ... lấy đi điện Khiếu Nguyệt!"

"Cái gì!"

Câu nói đó làm những ai có mặt tại đại sảnh Vỹ Minh đều phẫn nộ.

Lấy điện Khiếu Nguyệt?

Điện Khiếu Nguyệt là gốc rễ của Vỹ Minh, chúng là ai mà dám lấy?

"Họ nói ... nói điện Khiếu Nguyệt là điểm mấu chốt của phong ấn trấn áp bộ tộc Cốt Yêu nên phải thu về, nếu không ... "

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không sẽ san bằng Vỹ Minh!"

"Khốn nạn!"

Mặc Dương nghe vậy nổi cơn thịnh nộ.

Hai năm qua, có thể nói Vỹ Minh đã phát triển hơn trước nhưng giờ lại vắng mặt các trụ cột, Vỹ Minh như bước trên băng mỏng. Quá rõ ràng nhà họ Vỹ có ý gì khi dẫn người tới đây rồi.

"Lão cáo già Vỹ Thăng Không này, dám kéo cả một đội quân tới đây nhân lúc hai sư nương, thánh nữ, Vạn tiên sinh và Tiểu Hắc đều không ở đây, muốn tiêu diệt Vỹ Minh chúng ta là cái chắc!", Cảnh Tân Vũ siết chặt hai tay, quát.

"Giờ không phải luc để trách ai, chuẩn bị nghênh chiến đi!"

Tiêu Khánh Dư bật cười: "Lẽ nào các ngươi quên mất lớp chín năm nào rồi?"

Nghe thấy lời nói của cậu ấy, bọn Mặc Dương, Lâm Chấp và Cảnh Tân Vũ nhìn nhau.

Thật vậy, nhờ có thầy Mục mà lớp chín khi ấy từ cái danh lớp rác rưởi biến thành lớp hàng đầu. Quả là kỳ tích!

Hôm nay, chưa chắc họ không tạo ra được kỳ tích năm ấy.

"Chỉ là nhà họ Vỹ, Tu Tiên Các, Lục Anh Huyết Điện và Thánh Đan Tông thôi mà, có là gì đâu!"

Mặc Dương trầm giọng quát: "Mọi người có đồng ý sát cánh cùng ta không?"

"Đồng ý!"

Bầu không khí trong đại sảnh Vỹ Minh tức khắc hừng hực khí thế.

Từ khi Vỹ Minh thành lập đến nay, họ đã trải qua vô số lần mài giũa, chính Mục Vỹ là người giúp họ sống sót qua những cơn hiểm nguy ấy.

Kể cả khi trong tình huống gian nan hai năm trước, điều Mục Vỹ nghĩ tới đầu tiên vẫn là kết nối họ với điện Khiếu Nguyệt và đưa tất cả mọi người cùng đi.

Giờ đây, Mục Vỹ không còn ở đây, thời điểm họ thể hiện thực lực của mình đã đến!

Hiện nay, Vỹ Thành chỉ là một thành trì với dân số một triệu người, chỉ được tính là thị xã ở Trung Châu nhưng tòa thành trì nhỏ bé này lại liên kết với gần một nửa nền kinh tế thương mại Trung Châu.

Lúc này, Vỹ Thành gặp đả kích lần thứ hai.

Lần đầu họ đã vượt qua, lẽ nào sợ lần hai?

Đội quân đông như nêm bao vây Vỹ Thành kín kẽ.

Vỹ Thăng Không mặc áo bào trắng đứng đầu đội quân, im lặng nhìn mọi chuyện diễn ra.

Sau lưng lão ta là lãnh đạo của các thế lực lớn.

Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông, Vũ Thành Kiệt - trưởng lão của Tụ Tiên Các, Lục Ngọc Sát - điện phó Lục Ánh Huyết Điện!

Lúc trước, các phe phái cử những lãnh tụ đại diện của mình vào Đông Hoang nhưng không một ai có thể trở về. Tất cả đều bỏ mạng.

May mà bốn dị tộc xâm lược cũng bị diệt toàn quân.

Bởi vậy liên minh bốn thế lực bọn họ mới có thể tiêu diệt chúng nhanh chóng.

Nhưng sau trận chiến đó, họ cũng bị tổn thất không nhỏ.

Hiển nhiên, Vỹ Minh đã trở thành cái gai trong mắt họ.

Quan trọng nhất là nền kinh tế thương mại ở Vỹ Minh cực kỳ phát đạt. Quả là một miếng thịt béo bở, hấp dẫn vô cùng.

"Vỹ Thăng Không, bốn nhà các ông tập trung tại địa bàn của Vỹ Minh làm gì?", Mặc Dương đứng trên tường thành, tức tối quát.

"Làm gì à?"

Vỹ Thăng Không hờ hững đáp: "Bốn thế lực bọn ta chịu nhiều thiệt hại vì quét sạch tàn dư bốn lực lượng dị tộc, xông xáo xung phong, nhưng Vỹ Minh đã làm được gì? Đều ở Trung Châu với nhau, tại sao Vỹ Minh không chung tay góp sức?'

"Điện Tam Cực và Lôi Thần Cốc cũng không góp phần, vì sao ông không hỏi họ?"

"Khỏi lo chuyện đó, tính sổ chuyện các ngươi xong là qua chỗ mấy người đó ngay!ʼ

Vỹ Thăng Không hừ lạnh: "Mặc Dương, ta cho ngươi hai lựa chọn. Một, giao điện Khiếu Nguyệt ra. Hai, chia cho bọn ta bốn phần năm quyền mua bán của Vỹ Minh!"

"Ha ha ... "

Nghe vậy, Mặc Dương thình lình cười phá lên.

"Chia quyền mua bán?"

"Cho các ông điện Khiếu Nguyệt?"

Mặc Dương sẵng giọng: "Vỹ Thăng Không, ông chết não rồi hay do ta nghe nhầm thế?"

"Điện Khiếu Nguyệt là vốn liếng để Vỹ Minh ta lập môn, tầm ảnh hưởng về thương mại trên Trung Châu là mọi người trong Vỹ Minh dùng mồ hôi xương máu để đổi lấy suốt hai năm qua. Giao cho các ông ư? Sao không san bằng Vỹ Minh luôn cho rồi!"

"Không hổ là học trò của ta, cách nói chuyện không khác gì!"

Mặc Dương nói xong, Vỹ Thang Không vừa định bac bỏ thì mot giong noi trêu tức vang lên.

'Sư phụ!"

"Sư phụ!"

Thấy bóng người nọ tiến lại gần, mọi người trong Vỹ Minh bật thốt.

Lục Ngọc Sát của Lục Ảnh Huyết Điện khẽ rít gào: "Ông nói hắn chết rồi mà Vỹ Thăng Không? Sao hắn lại ở đây?"

"Không thể nào!", Vũ Thành Kiệt của Tụ Tiên Các cũng không tin nổi: "Rõ ràng thám tử của Tụ Tiên Các ta cũng thăm dò được tên kia mất tích trong núi Đại Hoang rồi mà!"

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bọn họ. Ngay cả cao thủ cảnh giới Chuyển Phách của Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu và hai dị tộc khác đều chết tại núi Đại Hoang, sao Mục Vỹ có thể xuất hiện tại đây chứ?

"Ngồi xuống nghỉ ngơi!"

Hả?

Mệnh lệnh của Mục Vỹ làm ai cũng há hốc mồm.

Minh chủ định làm gì thế? Đừng nói là đơn phương độc mã chọi lại đội quân hơn trăm nghìn người này đấy chứ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.