"Chúng ta đối phó được cả đội quân bốn triệu binh sĩ Ma tộc, còn sợ gì bọn tàn binh bại tướng này?", Mục Vỹ cười sảng khoái: "Có người muốn hợp tác với Vỹ Minh, thế nên trận chiến hôm nay chúng ta chỉ cần đứng xem thôi".
Có người muốn hợp tác với Vỹ Minh? Là ai?
"Ha ha ... Mục minh chủ nói đúng, Đông Hoang muốn mở cửa giao thương với Vỹ Minh. Vỹ Minh ở phía đông Trung Châu Đại Lục, rất gần Đông Hoang ta, không thể bỏ lỡ cơ hội này".
Sau một tiếng cười sang sảng, một đội ngũ đông nghịt chợt xông tới dưới Vỹ Thành.
Cả một đại đội may trăm nghìn người đa co mặt trước cổng Vỹ Thành, tạo thành một vòng vây chặn hết mọi đường đi nước bước của bọn võ giả thuộc bốn thế lực lớn đang bao vây thành trì!
"Hoang chủ Đông Hoang!"
Sự xuất hiện của hàng trăm nghìn tinh binh kia làm bọn Lục Ngọc Sát, Vũ Thành Kiệt hoảng hốt.
Thánh Khuyết - ông lão cụt một tay thuộc Thánh Đan Tông và Vỹ Thăng Không thì vẫn bình tĩnh như thường.
'Mục minh chủ, cậu không chỉ là minh chủ Vỹ Minh mà còn là quốc sư Đông Hoang, các chiến sĩ Đông Hoang không thể mất cậu!", Hoang Trác Thiên cười to.
"Quốc sư!"
"Quốc sư!"
"Quốc sư!
Tiếng hô hào của hàng trăm nghìn người tức thì vang vọng khắp Vỹ Thành.
Khung cảnh này làm nhóm Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ kích động đến run người.
Ngay khoảnh khắc bóng dáng ấy lộ diện, họ đã biết mình không còn phải nơm nớp lo sợ nữa. Bất kể là chuyện gì hay bất cứ khi nào, chỉ cần có Mục Vỹ!
"Còn chần chờ gì nữa?"
Mục Vỹ nhếch mép: "Hoang chủ, có kẻ xông tận tới nhà quốc sư của ông đòi giết kìa, phải làm sao đây?"
"Giết!"
Hoang Trác Thiên cất tiếng ra lệnh, hàng trăm nghìn binh lính xông ra.
"Các huynh đệ, còn chờ đến khi nào?"
Mặc Dương rút trường kiếm ra khỏi võ, quát trong niềm hân hoan: "Giết chúng!"
Giờ mà còn nghỉ ngơi gì chứ?
Sự nhiệt huyết và cảm xúc năm nào nay đã hoàn toàn bùng nổ.
"Bọn nhai này!"
Mục Vỹ cười mắng khi thấy bọn Mặc Dương xông xáo ra trận.
Hắn hướng tầm nhìn ra xa, vượt qua đội quân trùng trùng điệp điệp, nhìn thẳng vào Vỹ Thăng Không đứng trước đó.
"Vỹ Thăng Không, lâu ngày không gặp!"
Hắn nhìn lão ta, nở nụ cười càn rỡ: "Quên nói cho ông biết một chuyện, Vỹ Vu bị ta giết rồi, sợ ông cứ chờ ông ta mãi nên lúc ở dưới biển không giết. Hôm nay, ta có trách nhiệm nói với ông rằng chính ta là kẻ giết chết ông ta!"
"Ngươi ... "
Vỹ Thăng Không đè nén lồng ngực phập phồng vì phẫn nộ, nhìn Mục Vỹ với khuôn mặt xanh mét!
Sự xuất hiện của Mục Vỹ nằm ngoài dự đoán của lão ta.
Vỹ Thăng Không cứ có cảm giác Mục Vỹ sẽ không bao giờ chết vậy. Dù ở trong tình trạng thế nào, người này bao giờ cũng đem lại hy vọng cho người khác ngay cả khi đó đã là đường cùng.
"Nếu ngươi không chết trong núi Đại Hoang thì ta sẽ tiễn ngươi đi một đoạn!"
"Được thôi!"
Mục Vỹ tủm tỉm đáp: "Chẳng qua là ai tiễn ai thì chưa chắc!"
Giọng nói đầy ý cười vừa dứt, hắn bước ra một bước.
Ầm ầm mấy tiếng, những luồng khí tỏa ra khắp bầu trời lồng lộng.
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay Mục Vỹ.
Toàn thân thanh kiếm rực rỡ như một thần binh tuyệt diệu khiến ai cũng thèm thuồng.
"Kiếm Phá Hư!"
Mặc dù kiếm Phá Hư trông khác han trước đây nhưng Vỹ Thăng Không vẫn nhận ra ngay
Lão ta nhìn nó chằm chằm, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Vỹ Thăng Không có thể không ngó ngàng đến cái chết của Vỹ Vu, nhưng kiếm Phá Hư là chí bảo được truyền thừa hàng nghìn năm của nhà họ Vỹ, giờ đây lại được Mục Vỹ cầm trong tay. Thật châm chọc làm sao!
"Ngươi giết cả cậu của mình, ta thấy ngươi tẩu hỏa nhập ma chắc rồi!"
Lục Ngọc Sát tiến tới quát: "Hôm nay, nghịch tử như ngươi phải chết!"
"Đúng!", Vũ Thành Kiệt cũng lạnh mặt, sát khí đằng đằng.
"Các ông tự xem mình có xứng đáng nói ra câu đó không đi đã!"
Mục Vỹ đi lên phía trước, lớn giọng: "Vũ tiên tử và Huyết Vương đã bị ta giết, hai ông có mạnh hơn hai người này không?"
Câu này vừa vang lên đã làm hai người tái mặt.
"Sao? Không dám lên à?"
Giờ thì họ biết sợ rồi.
Nhưng một đống con mắt đang nhìn, họ nào dám lùi về sau chứ.
"Ông và ta cùng lên!"
Lục Ngọc Sát khẽ rít gào với Vũ Thành Kiệt.
Cùng lên luôn cơ à?
"Ha ha, nhặt cái liêm sỉ lên giùm, đối phó với một tiểu tử cảnh giới Chuyển Thể thôi mà cũng cần đến hai cao thủ cảnh giới Chuyển Phách giải quyết sao?"
"Chết đị!"
Nhưng Lục Ngọc Sát và Vũ Thành Kiệt không nghĩ được gì nữa.
Không giết Mục Vỹ, họ biết đứng ở đây thế nào?
Hai tiếng soạt vang lên, hai người nhanh chóng lao về phía Mục Vỹ từ hai bên.
"Muốn giết hai ông, ta chỉ cần một chiêu!"
Lục Ngọc Sát và Vũ Thành Kiệt trợn to mắt, dùng hai tay che cổ cho máu không chảy ra.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn!
Chưa gì hai đại cao thủ cảnh giới Chuyển Phách đã bỏ mạng. Ai nấy đều thấy dường như có một tảng đá lớn đè lên ngực mình, hít thở không thông.
Nếu Mục Vỹ chật vật lắm mới giết được hai người đó thì có lẽ họ chỉ ngạc nhiên thôi, còn bây giờ hắn chỉ cần vung kiếm một cái là xong, sao không rùng mình cho được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]