Một bóng người mặc áo bào đen cầm thanh trường kiếm trong tay xuất hiện, toàn thân dày đặc ma khí.
Người đó kéo vành mũ xuống thấp nên trông càng u ám.
“Là ngươi!"
Nhìn thấy người này, Vỹ Vu tức giận quát: "Quốc sư của Đông Hoang, chính ngươi đã giết con trai ta mà giờ còn dám xuất hiện ư?"
Vỹ Vu nhìn Mục Vỹ rồi nổi giận quát mắng.
"Không sai, ta là quốc sư của Đông Hoang, nhưng ta còn một thân phận nữa, chắc ông rất muốn biết đúng không?"
Mục Vỹ ngẩng đầu lên rồi chầm chậm tháo chiếc mũ xuống, một gương mặt tuấn tú đã xuất hiện.
"Mục ... Mục Vỹ!"
Nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, tay Vỹ Vu run lên.
"Ngươi ... ngươi chưa chết ư?"
Đến giọng nói của ông ta cũng trở nên run rẩy.
Hai năm trước, Mục Vỹ đã có thể đối phó với cường giả cảnh giới Chuyển Thể, dù bây giờ ông ta cũng đã đạt đến cảnh giới này, nhưng không biết rốt cuộc Mục Vỹ đã tiến bộ đến bước nào?
"Đúng là ta, ta chưa chết".
Nói rồi, Mục Vỹ giẫm lên chín tầng hồn đàn, các loại sức mạnh hoà lẫn với nhau lượn chầm chậm quanh người hắn.
"Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín!"
Thấy thế, Vỹ Vu chợt thở phào một hơi.
Ông ta cứ ngỡ sau hai năm không gặp, chắc Mục Vỹ đã bước vào cảnh giới Chuyển Thể, khi đấu cùng cấp mà hắn dùng kiếm tâm thì chắc ông ta không phải đối thủ.
Nhưng bây giờ ...
"Ha ha ... lão phu cứ tưởng ngươi giỏi thế nào! Thì ra chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, ngươi tưởng mình vẫn nghịch thiên lắm sao? Vỹ Sơn, Vỹ Vũ, giết nó cho ta!"
Nhờ có cường giả cảnh giới Chuyển Thể xuất hiện nên thực lực của nhà họ Vỹ đã mạnh hơn.
Bây giờ, khi thấy Mục Vỹ chỉ ở cảnh giới này, Vỹ Vu đã thở phào nhẹ nhõm.
Hai năm đã trôi qua, chắc Mục Vỹ đã dùng hết Cửu Thiên Lôi Châu khủng khiếp đó rồi, thế thì ông ta không có gì phải sợ nữa.
Còn kiếm tâm thì sao?
Phe ông ta người đông thế mạnh thì sợ gì kiếm tâm của Mục Vỹ!
Phụt phụt ...
Song, Vỹ Sơn và Vỹ Vũ vừa xông ra đã bị thanh trường kiếm gần như trong suốt của Mục Vỹ chém cho hai nhát không chút nể nang, hai thi thể đã nằm sõng soài trước mặt Vỹ Vu.
Chết rồi!
Hai cường giả cảnh giới Chuyển Thể cứ thế đi đời nhà ma.
"Ngươi ... ngươi ... "
Vỹ Vu ngây ra nhìn Mục Vỹ.
Rốt cuộc Mục Vỹ bây giờ là người hay ma? Sao hắn lại lợi hại như vậy? Nhưng rõ ràng han chỉ là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín thôi mà!
“Mục Vỹ, ta là cậu của ngươi, ngươi không được giết ta. Nếu không nhờ có cữu cữu là ta chăm sóc bao năm qua thì mẫu thân người đã bị ông ngoại ngươi giết lâu rồi, cho nên ngươi không được giết ta".
"Cậu?"
Mục Vỹ nhìn Vỹ Vu rồi cười nói: "Cách xưng hô này khiến ta thấy buồn nôn quá, mà giờ thì ta không muốn nói chuyện với ông nữa!”
Nâng kiếm, giết!
Mục Vỹ không hề dừng lại, hễ gặp người nhà họ Vỹ, hắn sẽ cầm kiếm giết ngay.
Sau một phút, lá rụng đầy đất, mấy chục người đã nắm trong vũng máu.
Cuối cùng Vỹ Vu hét lên một tiếng thảm thiết, cả dãy núi của Đông Hoang ngập trong cảm giác nặng nề.
"Ông cậu yêu quý à, kiếp sau nhớ phải đối xử tốt với cháu ngoại của mình nhé!”
Mục Vỹ khẽ lẩm bẩm.
Ngay từ lần đầu tiên Mục Vỹ gặp Vỹ Vu cho tới bây giờ, hắn không hề có cảm giác tình thân với người cậu này, còn ông ta thì luôn tìm cách giết hắn và coi hắn là nỗi nhục của nhà họ Vỹ.
Còn người ông ngoại quý hoa của hắn nữa, lão ta cũng đáng chết!
“Vỹ Thăng Không, ông yên tâm, ta sẽ xử lý từng chuyện một, để ông thấy thế nào là bất lực!"
Mục Vỹ biến mất tại chỗ, chỉ còn lại máu và sát khí tại đó.
Mục tiêu thứ hai của hắn chính là Thánh Vũ Dịch của Thánh Đan Tông!
Mối thù của hắn với Thánh Đan Tông đã chất cao như núi, từ lúc ở thành Nam Vân đến tận bây giờ.
Dạo này, Thánh Đan Tông bị bộ tộc Cốt Yêu quần cho đến khổ, Thánh Vũ Dịch cũng chẳng còn sức đâu mà tìm hắn gây phiền phức.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ mọi chuyện của ngày trước.
Sau khi nhớ kỹ lại những chuyen từ luc han ở đế quốc Nam Vân cho tới khi đến Trung Châu, Mục Vỹ vẫn thấy mình hành xử quá nhân từ.
Qua lần chết đi sống lại và chứng kiến sự lớn mạnh của Đông Hoang, Mục Vỹ đã hoàn toàn tỉnh ngộ.
Chỉ cường giả mới có thể nắm giữ vận mệnh của mình và được tự do tự tại.
Năm xưa, nếu hắn mạnh mẽ hơn thì đã chẳng bị mấy lão hồ ly của tiểu thế giới Tam Thiên liên thủ giết hại.
Bây giờ hắn hiểu được đạo lý này thì vẫn chưa muộn!
Mục Vỹ lách mình một cái rồi biến mất tại chỗ.
"Ban nãy, các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?", một giọng nói trầm thấp vang lên, Thánh Vũ Dịch nghiêm túc hỏi.
"Hình như là ... tiếng gào thét ạ!"
Lực xuyên thấu mạnh mẽ đã cắm xuyên qua hộ giáp của họ, khiến họ không thể che thân.
“Ai?"
Thánh Vũ Dịch đứng đầu đội quân, không nhịn được hô lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]