Bây giờ, Hoang Trác Thiên đang dẫn các tinh anh đứng ở dưới chân núi Đại Hoang, quan sát những người đó đi vào bên trong.
"Quốc sư, chúng ta cứ nhìn thế này thôi sao?", Hoang Trác Thiên khó hiểu hỏi
“Ùm, cứ nhìn thế này thôi!"
Mục Vỹ gật đầu, chắc chắn nói: "Nếu hoang chủ tin ta thì đừng đi vào trong núi làm gì, kẻo không chắc chắn chiến sĩ của Đông Hoang ta sẽ máu chảy thành sông".
Hoang Trác Thiên gật đầu khi thấy vẻ nghiêm nghị của Mục Vỹ.
Dù không biết rốt Mục Vỹ đang mưu tính gì, nhưng ông ta biết cứ nghe lời hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thoả hết.
Mục Vỹ quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nhóm Lâm Hiền Ngọc đâu, liền biết rằng bọn họ đã liều lĩnh quay lại, Lâm Hiền Ngọc rất thông minh, chắc sẽ biết làm gì vào lúc này.
"Quốc sư, cậu đến từ Trung Châu. Ta nghe nói, cách đây không lâu, cậu đã giết Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, nếu quốc sư có thù với ai trong số những người đó thì cứ nói, Đông Hoang ta sẽ cố hết sức để báo thù cho cậu".
"Đa tạ hoang chủ!"
Mục Vỹ chắp tay nói: "Ta đến Đông Hoang đúng là tình cờ, nhưng ta giúp Hoang Thanh không phải vì muốn lợi dụng thực lực của Đông Hoang, mà vì Hoang Thanh đã cứu ta một mạng, ta chỉ trả ơn cho hắn thôi. Còn chuyện báo thù!”
“Chuyện này ta đích thân ra tay chắc sẽ tốt hơn!”
Hoang Trác Thiên gật đầu nhìn Mục Vỹ.
Là hoang chủ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3735549/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.