🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bây giờ, Hoang Trác Thiên đang dẫn các tinh anh đứng ở dưới chân núi Đại Hoang, quan sát những người đó đi vào bên trong.

"Quốc sư, chúng ta cứ nhìn thế này thôi sao?", Hoang Trác Thiên khó hiểu hỏi

“Ùm, cứ nhìn thế này thôi!"

Mục Vỹ gật đầu, chắc chắn nói: "Nếu hoang chủ tin ta thì đừng đi vào trong núi làm gì, kẻo không chắc chắn chiến sĩ của Đông Hoang ta sẽ máu chảy thành sông".

Hoang Trác Thiên gật đầu khi thấy vẻ nghiêm nghị của Mục Vỹ.

Dù không biết rốt Mục Vỹ đang mưu tính gì, nhưng ông ta biết cứ nghe lời hắn thì mọi chuyện sẽ ổn thoả hết.

Mục Vỹ quan sát xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng nhóm Lâm Hiền Ngọc đâu, liền biết rằng bọn họ đã liều lĩnh quay lại, Lâm Hiền Ngọc rất thông minh, chắc sẽ biết làm gì vào lúc này.

"Quốc sư, cậu đến từ Trung Châu. Ta nghe nói, cách đây không lâu, cậu đã giết Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, nếu quốc sư có thù với ai trong số những người đó thì cứ nói, Đông Hoang ta sẽ cố hết sức để báo thù cho cậu".

"Đa tạ hoang chủ!"

Mục Vỹ chắp tay nói: "Ta đến Đông Hoang đúng là tình cờ, nhưng ta giúp Hoang Thanh không phải vì muốn lợi dụng thực lực của Đông Hoang, mà vì Hoang Thanh đã cứu ta một mạng, ta chỉ trả ơn cho hắn thôi. Còn chuyện báo thù!”

“Chuyện này ta đích thân ra tay chắc sẽ tốt hơn!”

Hoang Trác Thiên gật đầu nhìn Mục Vỹ.

Là hoang chủ nên thật sự ông ta rất lo nếu Mục Vỹ có ý đồ gì đó, nhưng bây giờ, khi thấy mọi hành động của Mục Vỹ đều suy nghĩ cho Đông Hoang thì ông ta không còn sợ hắn có mưu mô quỷ quyệt gì nữa.

“Hoang chủ, nếu ông thật lòng muốn giúp ta thì hãy làm thịt hết lũ cá đã lọt lưới nhưng lại chạy thoát ở trong núi Đại Hoang!”

Mục Vỹ nhìn các đại quân dần tiến vào trong núi rồi biến mất, hắn chắp tay, mỉm cười rồi quay người đi vào theo.

"Còn nữa, chắc hoang chủ rất muốn biết ta là ai đúng không? Hôm nay, ta sẽ nói cho ông biết, ta tên là Mục Vỹ!”

Ta là Mục Vỹ!

Nghe thấy thế, Hoang Trác Thiên hơi biến sắc mặt.

Mục Vỹ, Vỹ tiên sinh này lại chính là Mục Vỹ!

Dù Đông Hoang không quá quan tâm đến chuyện của Trung Châu, nhưng sau khi các thế lực lớn tiến vào Đông Hoang gần đây thì ông ta cũng đã bỏ thời gian để điều tra.

Mà cái tên Mục Vỹ rất nổi tiếng ở Trung Châu!

“Hoang chủ ... "

Thấy Hoang Trác Thiên đờ ra, Hoang Thanh khẽ gọi: "Sao thế ạ?"

“Cậu ấy là Mục Vỹ, là Mục Vỹ. Bảo sao trình luyện đan và luyện khí cùng lĩnh ngộ về võ kỹ lại xuất sắc đến vậy, thì ra cậu ấy chính là Mục Vỹ!", Hoang Trác Thiên mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.

Ông ta đã biết quá khứ của Mục Vỹ nên giờ cuối cùng đã hiểu mục đích mọi hành động của hắn là gì rồi.

Lúc này, các đại quân đã tiến vào trong núi Đại Hoang.

Mục Vỹ mặc áo bào đen đi sát theo sau.

Nhưng không lâu sau, đã có tiếng gầm gừ dữ dội vang lên trong núi.

Ngay sau đó, lại có tiếng gào thét thê thảm và tiếng đánh đấm.

Mục Vỹ khẽ nhếch khoé miệng.

"Các vị, hoang thú của núi Đại Hoang không dễ chọc đâu!"

Lần này, các đại quân đi vào núi Đại Hoang phải đến hàng trăm nghìn người, mà Mục Vỹ không định tha cho một ai cả.

Mười mấy con hoang thú to lớn đó đã hoàn toàn phục tùng Mục Vỹ, mà ở đây đâu chỉ có mỗi bọn chúng.

Lần này, tính cả mạnh lẫn yếu thì có rất nhiều các con hoang thú tiến vào núi Đại Hoang, ngần ấy con đủ để quần cho các đại quân một trận ra trò rồi.

Bây giờ, Mục Vỹ chỉ đứng một bên xem trò vui, chờ các đại quân bị đánh tan

tác.

Mục Vỹ cầm lấy kiếm Phá Hư, hắn trốn ở Đông Hoang hai năm cũng chỉ chờ giây phút này thôi.

Kẻ đầu tiên là Vỹ Vu của nhà họ Vỹ.

Thủ lĩnh của nhà họ Vỹ lần này là Vỹ Vu, trong hai năm lão già ấy đã bước vào cảnh giới Chuyển Thể, mấy ngày trước khi nghe tin con trai mình chết, ông ta đã nổi cơn tam bành.

Mục Vỹ đã chọn xong mục tiêu cho hôm nay, đó chính là Vỹ Vu.

Lúc này, đại quân của nhà họ Vỹ đang chạy tán loạn khi bị hoang thú tấn công, không chỉ có nhà họ Vỹ, mà người của các thế lực lớn khác cũng đang rối loạn.

"Chết tiệt!"

Vỹ Vu khẽ mắng một cậu rồi tức tối nói: "Rốt cuộc núi Đại Hoang này có thứ gì vậy? Ta thấy người của bốn thế lực lớn điên hết rồi, đây chỉ là một ngọn núi hoang thôi, làm gì có bảo bối gì chứ?"

Vỹ Vu đang rất tức giận, ông ta vừa đi vào núi đã bị cả bầy hoang thú lao từ bên trong ra tập kích.

Vì thế, bây giờ chỉ còn mấy chục người ở cạnh ông ta.

Nhỡ gặp người của các thế lực lớn khác thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

"Trưởng tộc, ta thấy Đông Hoang không có thành ý, thiếu trưởng tộc còn chết dưới tay họ, cho nên chắc chắn họ đã giở trò với núi Đại Hoang này rồi".

“Hừ! Nhất định ta phải trả mối thù này, mà không biết phụ thân đang nghĩ gì nữa”.

Vỹ Vu lạnh mặt, đầy sát ý nói: “Đám Đại A Ma giữ khư khư bí mật, để ta xem rốt cuộc họ muốn tìm thứ gì!"


Vỹ Vu vừa nói dứt câu thì đã có một giọng nói khác vang lên.

“Ai?"

Vỹ Vu quan sát xung quanh rồi nổi giận nói: "Bớt giở trò quỷ đi, không dám lộ diện là sợ chết chứ gì?"

Nhưng ông ta vừa nói xong đã có một bóng người xuất hiện trước mặt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.