🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nhìn bóng lưng Vỹ tiên sinh rời đi, Lâm Hiền Ngọc lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhưng khoé miệng lại hé một nụ cười như có như không.

"Ha ha ... Nói thế nào thì Vỹ Thiên Vũ cũng chết rồi, để ta xem lão hồ ly Vỹ Thăng Không có đại náo Đông Hoang không nào!"

Vạn vô Sinh cười lớn, tỏ rõ vẻ vui mừng.

"Đại náo Đông Hoang? Ông ta dám sao?"

Mặc Dương mỉm cười nói: "Dù Đông Hoang không có dân số đông đảo như Trung Châu, nhưng ai cũng giỏi võ nghệ, cả nước đều là binh sĩ, giờ có thêm vị tiên sinh cao tham thần bí đó nữa thì có le Đông Hoang sắp trỗi dậy rồi".

Nghe thấy thế, mọi người đều gật gù.

Đêm muộn, sao ging kín trời, Mục Vỹ đứng trên nóc nhà trong phủ đệ của Hoang Thanh rồi ngẩng lên ngắm bầu trời đầy sao.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bất chợt có ai đó xuất hiện bên cạnh hắn.

"Biết ngay ngươi sẽ đến mà!"

"Ta cũng biết người chưa chết mà!"

Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.

Mục Vỹ luôn cảm thấy rất ăn ý khi nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc.

"Ngươi đã tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết đến tầng thứ tư rồi à?", Mục Vỹ nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi cười hỏi.

"Sắp lên tầng thứ năm luôn rồi!"

Câu trả lời này của Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ phải ngây người.

Tầng thứ năm là mức chỉ có võ giả cảnh giới Vũ Tiên mới có thể đạt tới được, xem ra đúng là Lâm Hiền Ngọc rất hợp với pháp quyết này.

"Có việc gì cần phân phó thì người nói luôn đi".

Mục Vỹ cười đáp: "Sao? Bạn cũ lâu ngày gặp lại không được à?"

“Thôi đi, người cố ý để ta nhận ra, chắc chắn là có chuyện gì đó cần ta chuyển lời giúp”.

“Thôi được rồi, đúng là không giấu ngươi được".

Mục Vỹ không cười nữa mà nghiêm túc nói: "Bây giờ, các thế lực lớn đã tiến vào Đông Hoang, cha ta đang bị giam giữ trong hư không ở Ma Uyên, chắc Vỹ Minh có thể tới cứu, đó là chuyện thứ nhất. Thứ hai là, không lâu nữa, đại quân ở biên giới sẽ tới chém giết, ngươi hãy dẫn người của Vỹ Minh và điện Tam Cực cản trở từ phía sau, lần này ta sẽ đòi cả gốc lẫn lãi!"

"Xem ra người đã tính toán đâu vào đấy rồi nhỉ!"

"Không thì ta đã chẳng chờ ở Đông Hoang những hai năm".

Noi chuyen xong, Lam Hien Ngọc roi đi, Muc Vỹ vẫn đứng đo roi nhìn xuống dưới.

Kiếm Phá Hư xuất hiện trong tay hắn, bây giờ, nhờ Tru Tiên Đồ cải tạo, thanh kiếm này đã thật sự biến thành bán thánh khí.

Mục Vỹ nắm nó trong tay, dù nhìn kỹ thì cũng chỉ có thể thấy được chuôi kiếm, chứ không thể nhìn thấy thân kiếm.

“Vỹ Thăng Không, Vũ tiên tử, Huyết Vương, Đại A Ma, lần này ta sẽ tính sổ hết với các ngươi!"

Mục Vỹ nhìn lên bầu trời cao rồi trầm giọng nói.

Bây giờ, Hoang Thành ngày một trở nên náo nhiệt.

Đại quân của Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn, bộc tộc Cốt Yêu và Ma tộc đều đang trú đóng ở một vị trí cách Hoang Thành khoảng mười mấy dặm.

Nhưng người của các thế lực lớn thì cần phải ăn uống, nên trong thời gian này, tất cả vật phẩm của nơi này đều được đem ra bày bán, những món đồ bình thường chỉ có giá một linh thạch hạ phẩm thì nay bị hét giá lên thành mười linh thạch hạ phẩm.

Tất cả mọi thứ đều bị nâng cao giá hơn mức bình thường.

Nhưng điều kho chịu hơn han là môi trường ở Đông Hoang này khắc nghiệt hơn ở Đại Lục rất nhiều.

Các đại quân đều thấy người mình khó chịu.

Nhưng mọi người vẫn cắn răng chịu đựng, nhưng đến một ngày, bọn họ đã không thể chịu được thời tiết tồi tệ ở đây nữa nên quyết di dời đến gần núi Đại Hoang.

Núi Đại Hoang vốn là thánh địa của Đông Hoang nên Hoang Trác Thiên định ngăn cản, nhưng Mục Vỹ khuyên can, ông ta mới chịu thôi.

Dù Đông Hoang rất mạnh, nhưng khi đối mặt với các thế lực lớn mạnh của Trung Châu thì cũng khó mà chống lại được.

Nếu Hoang Trác Thiên thật sự muốn dồn ép họ thì họ có thể làm ra bất kỳ chuyện gì.

Hôm nay, người của Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu, Thánh Tước Môn và Thất Tinh Môn đều lần lượt xuất hiện quanh núi Đại Hoang, sau đó nhìn ngọn núi cao chót vót ở phía trước từ khoảng cách rất xa.

Hoang khí ở núi Đại Hoang đã biến mất, sau trận động đất lần trước, nơi này đã vắng vẻ hơn hẳn.

“Đại A Ma, giờ chúng ta có cần đi vào không?"

Đại A Ma gật đầu đáp: "Bây giờ không đi thì còn chờ đến lúc nào? Long mạch đã lộ diện, chắc chắn bảo bối nằm ở đó".

“Vâng!"

Đại quân của Ma tộc hùng dũng tiến quân.

Cùng lúc đó, hai người thanh niên mặt mày trắng trẻo mặc áo bào xám của bộ tộc Cốt Yêu đang đứng ở phía trước.

Trông thấy đã có hai thế lực tiến quân, Tước Nhất Minh và Tước Nhất Kiệt dẫn dắt người của Thánh Tước Môn, còn Tinh Bắc Dụ và Tinh Nam Kim dẫn người của Thất Tinh Môn lũ lượt kéo nhau tiến về phía long mạch.

Dù các thế lực lớn khác không biết bốn thế lực lớn này đang tìm kiếm thứ gì.

Nhưng bọn họ biết neu để bốn thế lực này gianh được thì Trung Châu sẽ nguy to.

Vì thế, bọn họ cũng tức tốc đi vào núi ngay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.