Nhìn bóng lưng Vỹ tiên sinh rời đi, Lâm Hiền Ngọc lặng lẽ nhấp một ngụm trà, nhưng khoé miệng lại hé một nụ cười như có như không.
"Ha ha ... Nói thế nào thì Vỹ Thiên Vũ cũng chết rồi, để ta xem lão hồ ly Vỹ Thăng Không có đại náo Đông Hoang không nào!"
Vạn vô Sinh cười lớn, tỏ rõ vẻ vui mừng.
"Đại náo Đông Hoang? Ông ta dám sao?"
Mặc Dương mỉm cười nói: "Dù Đông Hoang không có dân số đông đảo như Trung Châu, nhưng ai cũng giỏi võ nghệ, cả nước đều là binh sĩ, giờ có thêm vị tiên sinh cao tham thần bí đó nữa thì có le Đông Hoang sắp trỗi dậy rồi".
Nghe thấy thế, mọi người đều gật gù.
Đêm muộn, sao ging kín trời, Mục Vỹ đứng trên nóc nhà trong phủ đệ của Hoang Thanh rồi ngẩng lên ngắm bầu trời đầy sao.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, bất chợt có ai đó xuất hiện bên cạnh hắn.
"Biết ngay ngươi sẽ đến mà!"
"Ta cũng biết người chưa chết mà!"
Sau cuộc hội thoại ngắn ngủi, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.
Mục Vỹ luôn cảm thấy rất ăn ý khi nói chuyện với Lâm Hiền Ngọc.
"Ngươi đã tu luyện Nghịch Thiên Thần Thể Quyết đến tầng thứ tư rồi à?", Mục Vỹ nhìn Lâm Hiền Ngọc rồi cười hỏi.
"Sắp lên tầng thứ năm luôn rồi!"
Câu trả lời này của Lâm Hiền Ngọc khiến Mục Vỹ phải ngây người.
Tầng thứ năm là mức chỉ có võ giả cảnh giới Vũ Tiên mới có thể đạt tới được, xem ra đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3735548/chuong-638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.