Một vài người đi vào tửu lâu, tiến thẳng đến bàn của Mục Vỹ rồi ngồi xuống tỉnh rụi.
"Vạn Vô Sinh, sao đến Đông Hoang là ông bị đám mọi rợ ở đây ức hiếp như một con chó thế, tức quá thì giết đi chứ, nhẫn nhịn làm quái gì?"
Người đang cười kệch cỡm kia nhìn đoàn người Vạn Vô Sinh với vẻ kiêu ngạo.
"Vỹ Thiên Vũ, con ba ba nhà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt ta à!"
Thấy người đang cười phá lên kia, ngọn lửa phẫn nộ rực cháy cả lồng ngực Vạn Vô Sinh.
Bây giờ Vỹ Minh không còn Mục Vỹ, tất cả mọi người đều như mất đi người mình tin cậy nhất, tuy Vỹ Minh đang trong giai đoạn phát triển nhưng bầu không khí ở đây luôn cực kỳ sầu muộn.
Tất cả đều tại nhà họ Vỹ!
Thế mà Vỹ Thiên Vũ này dám cả gan ló mặt ra đây.
"Con ba ba kia, hôm nay ông nội ngươi sẽ giết ngươi!", Vạn Vô Sinh tiến lên một bước, sắp sửa ra tay giết y.
Vỹ Thiên Vũ thì điềm nhiên như không, cầm bình trà tự rót một tách trà cho mình rồi nhếch môi đáp: "Ông giết ta nổi không?"
Hai ông lão đứng cạnh y đứng dậy, giải phóng khí thế mạnh mẽ phủ lấy Vạn Vô Sinh.
"Cảnh giới Chuyển Thể!"
Cảnh tượng này làm Vạn Vô Sinh ngỡ ngàng.
'Quỷ tiên sinh, nơi này là Đông Hoang, chúng ta không nên làm to chuyện. Giờ đã bị lộ hành tung rồi, phải đi nhanh thôi!"
Mặc Dương thì thầm.
Trong hai năm qua, nhà họ Vỹ đã nhiều lần gây áp lực lên đội thương nhân của Vỹ Minh, âm thầm làm cản trở sự phát triển của tổ chức. Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông và Lục Ảnh Huyết Điện thì đều có địch ý với Vỹ Minh, họ lại không có võ giả nào thực lực đủ cao để làm những thế lực khác kinh sợ. Quả thật là lực bất tòng tâm.
"Mẹ nó!"
Mặt Vạn Vô Sinh lạnh như tiền.
"Sao thế? Sợ rồi à? Không phải ông muốn giết ta sao? Đừng tưởng ông nội ta không biết Vỹ Minh các người tới Đông Hoang để làm gì, nhà họ Vỹ bọn ta thăm dò rõ mười mươi về các người rồi!"
Vỹ Thiên Vũ lại cười sặc sụa, sau đó y uống một hơi cạn sạch trà.
Vạn Vô Sinh, Mặc Dương và những người khác xanh mặt, nếu hai cao thủ cảnh giới Chuyển Thể kia không có ở đây thì họ đã xông lên rồi.
"Ai cho ngươi chạm vào tách trà của ta!"
Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng khẽ vang lên.
Đại sảnh tửu lâu tức khắc im lặng như tờ.
Đám võ giả gây sự với Vạn Vô Sinh ngồi xuống, trên mặt lộ vẻ trêu tức.
Họ đều biết người đang ngồi ở vị trí này là ai!
Cũng biết kết cục của việc chọc giận vị này là gì!
"Vị tiên sinh này, bọn ta ngồi ở bàn này uống tách trà không sao chứ?", nghe thấy lời nói của Mục Vỹ, một cao thủ cảnh giới Chuyển Thể cảnh cáo.
"Hình như trong đại sảnh còn bàn trống mà?"
Mục Vỹ cúi đầu trả lời: "Bộ mấy người không biết qua chỗ khác ngồi hay gì?"
"Ngươi ... "
Trước khi vào, Vỹ Thiên Vũ thấy người mặc áo bào đen này rất được người trong tửu lâu ton kính nen mới co y ngồi ở đay choc tức bon Vạn Vô Sinh.
Ai mà ngờ được nam tử áo đen dám đuổi bọn họ đi, đúng là không biết điều.
"Bản thiếu gia ngồi uống miếng nước nghỉ ngơi thôi mà, sao lại không được? Nếu làm phiền ngươi thì đền là được chứ gì, chỉ là trả tiền một tách trà thôi mà?"
"Một trăm triệu!"
Gì cơ?
"Trả một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm cho ta!", Mục Vỹ xòe tay, đôi mắt đen láy của hắn nhìn Vỹ Thiên Vũ chằm chằm.
"Ngươi muốn chết à! Có tách trà thôi mà một trăm triệu Linh Tinh hạ phẩm, sao không ăn cướp luôn cho rồi?"
Vỹ Thiên Vũ chửi bới Mục Vỹ: "Chắc người Đông Hoang nghèo đến điên rồi đây mà, vì tiền mà bỏ cả cái mạng quèn ... "
Phập phập phập ...
Y chưa kịp nói hết lời đã bị ba tiếng phập cắt ngang, cả đại sảnh yên lặng trở
lại.
"Hách chưởng quỹ, có vẻ hôm nay ăn không vào rồi, lần sau ta lại ghé!"
"Ơ, Vỹ tiên sinh, ngài đi thong thả!"
"Còn trong đó ... "
"Xin Vỹ tiên sinh yên tâm, nơi này cứ giao cho tiểu nhân, không sao đâu ạ!"
Mục Vỹ cười nhẹ đứng dậy, lúc vô ý nhìn sang nhóm Vạn Vô Sinh khóe miệng hơi nhếch lên.
Mãi cho đến lúc này, bọn Mặc Dương mới nhìn thấy một đường tơ máu trên cổ Vỹ Thiên Vũ và hai cao thủ nọ. Không có một giọt máu nào bắn ra, vậy mà ba người đều tắt thở cả rồi!
Chết rồi!
Người đã chết chính là Vỹ Thiên Vũ của nhà họ Vỹ, đồng thời cũng là con trai của Vỹ Vu, cháu của Vỹ Thăng Không, người thừa kế đời kế tiếp của gia tộc.
"Vị quốc sư này mạnh thật!", Mặc Dương chậm rãi thở ra một hơi mới lên tiếng.
Sau khi định hồn lại, gã giật mình phát hiện ra lưng mình ướt đẫm mồ hôi từ khi nào không hay!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]