🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi cân nhắc lời đề nghị của Mục Vỹ, hoang chủ ngay lập tức cho quân lên đường đến giáp ranh giữa Trung Châu và Đông Hoang xếp hàng nghiêm chỉnh ở đó.

Những người thuộc Ma tộc và các thế lực lớn đến đây đều là cao thủ cảnh giới Niết Bàn, quân đội gồm chiến sĩ Đông Hoang và tứ đại hoang vương là một thành lũy ngăn cản sự tiến quân của bọn họ vô cùng vững chắc.

Cuối cùng, song phương buộc phải lùi một bước, tiến hành đàm phán.

Phe đầu tiên đồng ý với việc trả một tỷ Linh Tinh hạ phẩm để được phép vào Đông Hoang là Ma tộc.

Tiếp đó là bộ tộc Cốt Yêu, Thánh Tước Môn, Thất Tinh Môn và các thế lực khác.

Họ cũng không muốn còn chưa vào Đông Hoang đã xung đột vũ trang với chiến sĩ Đông Hoang.

Tuy Đông Hoang không phải là một nơi có tài nguyên khoáng sản phong phú và sản xuất được nhiều linh dược trên Trung Châu, nhưng dù gì đây cũng là một trong nam manh ghep cau thanh nen Thien Van Đại Lục.

Bên cạnh đó, điều quan trọng nhất là Đông Hoang chỉ đề cao thực lực, có tình cảm gì hay không cũng không nhân nhượng.

Trong tình cảnh nguy cấp, người Đông Hoang ai cũng có thể cưỡi ngựa ra trận giết địch.

"Hoang Ngọc Vương, ta hỏi cái này, ai là người nghĩ ra cách nộp tiền mới được vào thế?", Cốc Dụ - đặc sứ Ma tộc - cười sảng khoái nhìn Hoang Ngọc Vương đứng cạnh mình.

"Đuong nhiên là quốc su vĩ đại của Đông Hoang bọn ta rồi!"

Hoang Ngọc Vương cười tự hào: "Quốc sư đại nhân lo người Trung Châu các ngươi có ý đồ xấu nên mới bảo bọn ta đứng đây canh gác đấy".

Bản thân Hoang Ngọc Vương là một trong năm hoang vương, sau khi Hoang Minh Vương làm phản bị giết, địa vị của ông ta được tăng lên nhanh chóng.

Chủ yeu la viec Muc Vỹ chua trị cho đua con trai cua ong ta co thể tu luyện trở lại, thế nên Hoang Ngọc Vương cực kỳ biết ơn Mục Vỹ, tôn sùng hắn như thánh thần!

"Ta nói ngươi nghe, ở Đông Hoang, ngươi nói xấu hoang vương mà bị ai nghe thấy là bị tóm đến Hoang Điện chịu phạt, nhưng ngươi mà dám nói xấu sau lưng quốc sư thì có khi bị đánh chết trước khi kịp tới Hoang Điện đấy!"

Hoang Ngọc Vương thấp giọng nói: "Tuyệt đối không được bất kính với quốc sư của ta, nếu không, cho dù hoang chủ tha thứ cho ngươi thì ở Đông Hoang cũng không ai tha đâu!"

"Cảm ơn đã nhắc!"

Cốc Dụ gật đầu rồi dẫn mười nghìn tinh anh Ma tộc tiến vào Đông Hoang, những đội quân còn lại phe Ma tộc thì yên lặng đứng chờ ngoài biên giới.

"Thăm dò rõ hết chưa?"

"Rồi ạ, Đông Hoang vừa có một vị quốc sư thần thông quảng đại, mưu kế đầy mình, được dân Đông Hoang ủng hộ nhiều hơn cả hoang chủ".

"Ồ? Đông Hoang lớn vậy mà, xuất hiện người như thế cũng không lạ".

"Nhưng người này chỉ dùng gần nửa năm để nhận được sự ủng hộ đó đấy ạ!"

"Cái gì?"

Đại A Ma giật mình, quát: "Điều tra, đi điều tra kỹ càng về tên này cho ta! Nếu như mời chao được người này về đây thì không cần lo không tìm được thứ đó rồi".

"Rõ!"

Giờ phút này, có một nhóm người vừa đặt chân đến một tửu lâu trong Hoang Thành

Nguoi cam au co mai toc muoi tieu, net mat lanh lung den cung cuc. He ai bị ông ta nhìn cũng thấy người lạnh ngắt.

"Vạn tiên sinh, ông cứ nhìn kiểu đó, người ta không bắt mình mới lạ đấy!", Mặc Dương cười khổ nhìn Vạn Vô Sinh quỷ khí đầy mình.

"Lão tử giống ma quỷ thế đấy, sao, bộ ai chướng mắt ta à? Chướng mắt ta rồi làm gì được ta?"

Vạn Vô Sinh lớn tiếng: "Phiền quá, phiền quá đi!"

Thấy ông ta như thế, Mặc Dương nở nụ cười chua xót.

Từ khi sư phụ Mục Vỹ bỏ mạng, Vạn Vô Sinh càng ngày càng cáu gắt, chuyện gì cũng tỏ ra khó chịu.

"Ôi chao, Vỹ tiên sinh, ngài lại tới rồi!"

Trong lúc mọi người nói chuyện, một người mặc áo bào đen đi vào tửu lâu.

Chưởng quỹ tửu lâu thoăn thoắt đi ra, cười xòa bảo: "Hôm nay hết phòng mất rồi Vỹ tiên sinh ạ, để tiểu nhân đi kêu họ nhường phòng cho ngài!"

"Không cần đâu, ở đại sảnh đi Hách chưởng quỹ, vẫn như cũ!"

Người mặc áo choàng đen khẽ cười, lấy một viên linh thạch ra.

"Chao ôi Vỹ tiên sinh, tiểu nhân không thể nhận tiền của ngài nữa, tiền lần trước ngài cho vẫn chưa dùng hết đây. Ngài cứ như vậy thì mai này tiểu nhân không dám để ngài đến đây ăn đâu!"

"Ha ha ... thế thôi vậy!"

Người được gọi là Vỹ tiên sinh ngồi xuống.

"Hừ, tên này nhìn đâu cũng toàn là ma khí, chắc mẩm chẳng phải hạng tốt lành gì!", Vạn Vô Sinh hừ lạnh, bĩu môi nói.

"Ông nói gì đấy!"

Tuy nhiên, ông ta vừa nói xong thì mấy người ngồi bàn bên cạnh đứng bật dậy, lớn tiếng chất vấn: "Giỏi thì nói lại nữa đi?"

"Cái quái gì thế? Ta nói hắn thì liên quan gì tới ngươi? Ta nói tên này nhìn đâu cũng toàn là ma khí, chẳng phải hạng tốt lành gì!"

"Quỷ tiên sinh ... "

Mặc Dương hốt hoảng giữ Vạn Vô Sinh lại, nhưng làm gì có ai kìm chế nổi tính nóng nảy của ông ta.

"Muốn đánh nhau phải không?"

Gần đây Vạn Vô Sinh như đứng trên bờ bùng nổ, sau khi nhìn kỹ người vừa cãi cọ với mình càng bực bội hơn, có là cảnh giới Linh Huyệt thôi mà cũng đòi kiếm chuyện với ông ta.

"Đánh nhau à, ông dám không?"

Mấy người ngồi ăn cơm đột nhiên đứng dậy hết cả đám rồi từ từ xúm lại gần.

Người vừa hét lên kia gằng giọng nói: "Bây giờ ông còn dám lặp lại câu nói vừa rồi không?"


Ngay thời khắc Vạn Vô Sinh chuẩn bị hành động, người thanh niên ngồi uống trà nọ nói với chất giọng khàn khàn: "Ai đến đây cũng là khách, các ngươi làm vậy là không đúng!"

"Nhưng thưa quốc sư đại nhân, ông ta sỉ nhục ngài ... "

"Vị bằng hữu này nói đúng đấy, ta thấy người Đông Hoang các ngươi ngang ngược quá thể!"

Người no vừa dứt lời thì một tiếng cười vang dội truyền đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.