🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sát Minh âm trầm dọa dẫm: "Xem ra phải cho ngươi biết tay mới được".

Nói rồi y đứng dậy đi đến trước người Mục Thanh Vũ, cây roi dài trong tay bị bao phủ trong ma khí màu đen phát ra âm thanh chát chúa.

"Hừ, ngươi dùng cái trò này hai năm rồi không thấy chán à? Ta thì chán lắm rồi đấy!'

Mục Thanh Vũ khinh thường giễu cợt: "Sát Minh, ta có dự cảm ngày giỗ của ngươi sắp đến rồi!"

"Chết đến nơi vẫn mạnh miệng!"

Sát Minh lạnh lùng quất roi.

"Sát Minh!"

Một tiếng gầm vang lên ngăn cản hành động của y, Đại A Ma với thân hình cường tráng bước tới, quát: "Tập hợp quân đội đến Đông Hoang ngay!"

"Đại A Ma đại nhân ... đã có tin tức về long mạch rồi sao ạ?", Sát Minh nói một cách cẩn thận.

"Đúng, long mạch xuất hiện trên Đông Hoang rồi, chắc chắn vật mà chúng ta muốn tìm đang ở đó, phải cử quân đến Đông Hoang ngay thôi!"

Đại A Ma cười phấn khởi: "Đợi đến khi tìm được thứ chúng ta cần là có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này và trở lại tiểu thế giới Tam Thiên rồi. Tháng ngày ăn chơi đến rồi!"

"Cái tên sống dai như quỷ này cũng sắp chết!"

Hắn ta hả hê cười lớn nhìn Mục Thanh Vũ.

Câu vừa dứt, hai người lập tức rời khỏi đó.

Thật lâu sau, Mục Thanh Vũ bỗng ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời.

"Đông Hoang ... long mạch ... "

Ông ấy nhếch môi, đôi mắt lộ nét cười thâm thúy.

Bầu không khí của Trung Châu Đại Lục trở nên náo động, đội quân Ma tộc, bộ tộc Cốt Yêu cùng người của Thất Tinh Môn và Thánh Tước Môn trùng trùng điệp điệp xuất phát đến Đông Hoang.

Cùng lúc đó, Tụ Tiên Các, Thánh Đan Tông, nhà họ Vỹ, Lục Ảnh Huyết Điện, Lôi Thần Cốc, điện Tam Cực, Vỹ Minh, các lực lượng trong tối hay ngoài sáng đều điều quân nối gót bốn thế lực lớn sát sao.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền đến Đông Hoang.

"Ta còn chưa đi mà mấy người đó đã đi rồi!"

Sau khi nghe tin tức mà Hoang Thanh mang đến, Mục Vỹ chế nhạo.

"Hoang Thanh, ta nhớ hình như ngươi từng noi rang cac bộ lạc làm trai mệnh lệnh của hoang chủ đều bị dồn ép đến phía tây Đông Hoang đúng không?"

"Đúng vậy, Vỹ tiên sinh!"

"Vậy thì tốt quá rồi, những kẻ làm phản kia cực kỳ hiếu chiến, các thế lực lớn tại Trung Châu muốn đi qua nơi đó ắt phải trải qua một trận chiến đẫm máu".

"Không sai!"

Hoang Thanh phấn khởi nói: "Vỹ tiên sinh, ngài đoán như thần vậy. Chúng ta vừa dồn quân phản loạn đến biên giới Trung Châu là mấy kẻ tâm tư khó dò kia tới ngay”.

"Đúng vậy!"

Mục Vỹ gật đầu rồi đáp: "Núi Đại Hoang đã lấp ló hình dạng của long mạch, bọn Trung Châu tới đây chắc chắn là vì nó. Núi Đại Hoang là thánh địa của Đông Hoang các ngươi, xử trí thế nào thì hỏi phụ thân ngươi thử xem!"

"Phụ thân bảo ta đến gặp tiên sinh để hỏi thăm xem ngài có cách gì không đây!"

Mục Vỹ nhếch mép: "Ngươi nói như vậy ta mới nhận ra có một cách hay".

Nhìn nụ cười của hắn, Hoang Thanh biết lần này mình lại tới đúng nơi rồi.

"Tại bất kì thời đại nào, những người được sinh ra tại Đông Hoang cũng đều là người Đông Hoang, võ giả đông và mạnh hơn Trung Châu rất nhiều. Điểm khác biệt duy nhất là đợt này gần như mọi phe phái lớn trên Trung Châu đều tới, tuyệt đối không được cứng nhắc đâm đầu đối phó với họ".

"Nhưng dù sao Đông Hoang vẫn là thiên hạ của hoang chủ, những võ giả bị dồn ép đến biên giới chắc chắn sẽ liều mạng phản kháng, từ đó quân địch sẽ bị tiêu hao sinh lực".

"Sau đó, hoang chủ phái bốn vị hoang vương đến biên giới đàn áp bọn chúng, không được thì giết luôn, dù gì chiến sĩ Đông Hoang cũng nổi tiếng uy mãnh mà".

"Không cho chúng vào sao?", Hoang Thanh thắc mắc hỏi.

"Không phải vậy!"

Mục Vỹ cười từ tốn: "Cho vào được nhưng phải hạn chế thôi, làm sao chúng ta biết liệu chúng càn quét sạch Đông Hoang. Nhưng mà cứ một đội mười nghìn người vào thì bắt nộp một tỷ Linh Tinh hạ phẩm đi".

"Ai phản đối chứng tỏ có mưu đồ, giết tại chỗ!"

"Ai đồng ý thì cho vào, dẫu sao cũng ít người, đâu gây ra được sóng gió gì!"

Hoang Thanh lập tức xoay người đi.

Càng tiếp xúc với Mục Vỹ, hắn ta càng thấy Mục Vỹ thông minh. Thậm chí, Hoang Thanh còn nghĩ rằng sau này mình trở thành hoang chủ rồi sẽ tôn Mục Vỹ làm chủ tôn nữa.

"Không ngo thu cac nguoi muon tìm la trung tam khoi nguồn cua Thien Vận Đại Lục!", Mục Vỹ lẩm bẩm, gương mặt tuấn tú bị vành nón đen che phủ.

Hắn bắt đầu bận rộn lại rồi đây.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.