🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau thất bại của Ma tộc, các thế lực khác đều tiến quân thần tốc.

Hai thủ lĩnh Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh của Thất Tinh Môn đều bị giết, Thánh Tước Môn thì tấn công thẳng tới Lôi Thần Cốc - thế lực nằm ở phía Tây Đại Lục.

Lục Ảnh Huyết Tông thì gần như bị Thánh Tước Môn bỏ qua, không để mắt tới.

Đại quân của bộ tộc Cốt Yêu thì tiến đánh Thánh Đan Tông và Tụ Tiên Các.

Bộ tộc này là khó chơi nhất, Thánh Đan Tông suýt nữa đã không chống đỡ được, may sao vào lúc mấu chốt, một ông lão cụt tay của Thánh Đan Tông đã ra trận, không thì chắc Thánh Đan Tông đã rơi vào tay của bộ tộc Cốt Yêu rồi.

Thánh Đan Tông chợt có một ông lão cụt tay xuất hiện, còn Tụ Tiên Các thì lại khiến người ta chấn động hơn.

Vũ tiên tử - các chủ của Tụ Tiên Các vừa ra tay đã đàn áp đại quân của bộ tộc Cốt Yêu, buộc họ phải lùi bước.

Đại Lục đang hỗn loạn, nhưng nhà họ Vỹ thì lại rất yên bình.

Không biết tại sao Thánh Tước Môn và bộ tộc Cốt Yêu lại không hề tới xâm chiếm nhà họ Vỹ, hơn nữa gia tộc này còn chẳng hề rối loạn chút nào.

Bây giờ, Vỹ Thăng Không đang mặc áo bào trắng đứng trong phủ đệ của nhà họ Vỹ tràn đầy năng lượng.

“Cha, tình hình đại khái là như vậy ạ, xem ra Vũ Tiên Môn và Vỹ Minh liên minh với nhau thật!"

Vỹ Thăng Không gõ tay xuống mặt bàn, hàng lông mày nhíu chặt như thể đang ngẫm nghĩ gì đó.

"Hơn nữa lần này, Mục Vỹ đo đã lấy được một mon thiên khí hạ phẩm là kiếm Lạc Bích va mot mon thiên khí trung phẩm là That Tinh Đấu Thien Bàn. Chắc Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ được củng cố thêm, e là ... ngoài cường giả cảnh giới Vũ Tiên ra thì không ai có thể phá vỡ được".

Vỹ Vu dè dặt nói.

Dù là con trai của Vỹ Thăng Không, nhưng Vỹ Vu vẫn rất cẩn trọng khi đứng trước mặt người cha cao ngạo của mình.

“Mới có hai món thiên khí vớ vẩn mà đã khiến con sợ thế sao?"

Vỹ Thang Không hu noi: "Thiên khí thực thu khong đang sợ, cai phải sợ là thánh khí. Nếu có người luyện chế được thành thánh khí thì có ai ở Trung Châu là đối thủ nữa".

“Thánh khí ...

Vỹ Vu tái mặt.

Năm xưa, khi vào Ma tộc, ông ta biết cờ Ma Thiên - một trong bốn pháp bảo của Ma tộc mới chỉ là thiên khí cực phẩm, nếu giờ có một món thánh khí xuất hiện ở Trung Châu thì chắc chắn sẽ khiến mọi người phải khiếp sợ.

“Không thể nào ... sao Mục Vỹ có thánh khí được, điện Khiếu Nguyệt đó cùng lắm chỉ là thiên khí thượng phẩm thôi, Cổ Ngọc Long Tinh thì là thiên khí trung phẩm, hắn có thể ... "

“Vô dụng, ta có nói là Mục Vỹ à?"

Vỹ Thăng Không tức tối mắng: "Ngày xưa, ta bảo các con vào Ma tộc là để lấy trộm co Ma Thiên. Nhưng rồi thế nao? Đồ an hại là con lại để Mục Thanh Vũ gianh được trước. Bao nhiêu năm qua, Mục Thanh Vũ đa thi triển co Ma Thiên lần nào chưa?”

"Giết hắn thì cũng không tìm thấy cờ Ma Thiên đâu cả, cho nên lão phu mới phế bỏ hắn. Đến bây giờ là Mục Vỹ, lão phu cũng đã cố năm lần bảy lượt rồi mà vẫn chưa giết được".

"Không ép Mục Thanh Vũ xuất hiện rồi cướp cờ Ma Thiên thì Trung Châu sẽ không bao giờ thuộc về nhà họ Vỹ chúng ta được".

Vỹ Thăng Không gõ tay xuống mặt bàn, suy nghĩ sâu xa ...

Cùng lúc đó, Mục Vỹ đang lơ lưng trên không trung trong Vỹ Minh.

Tay trái hắn cầm kiếm Lạc Bích, tay phải cầm Thất Tinh Đấu Thiên Bàn, cơ thể hắn noi liền với Cổ Ngọc Long Tinh, thêm điện Khiếu Nguyệt là bốn thiên khí đã gắn liền với nhau.

Lần này, Mục Vỹ quyết định sẽ dung nhập kiếm Lạc Bích và Thất Tinh Đấu Thiên Bàn vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Ngoài các loại bom ra, hiện giờ Vỹ Minh đang thua các thế lực khác về mọi mặt.

Vì thế Huyền Vũ Phi Thiên Trận chính là nền móng vững chắc để Vỹ Minh tồn tại trong trận giao tranh này.

Mục Vỹ hiểu rất rõ điều này.

Điều hắn cần làm bây giờ là biến mình thành mắt trận để dung nhập vào Huyền Vũ Phi Thiên Trận.

Như vậy thì hắn và Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ thành một thể thống nhất, đại trận sẽ trở thành một bộ phận không thể tách rời cơ thể hắn.

Điểm mạnh là lực phòng ngự của Huyền Vũ Phi Thiên Trận sẽ tăng theo thực lực của hắn.


Vì thế, dù hành động này rất điên cuồng, nhưng lại là cách giải quyết tốt nhất của hiện tại.

Cổ Ngọc Long Tinh phát ra ánh sáng màu đỏ rực lửa, che phủ toàn bộ đại trận.

"Rốt cuộc thầy Mục đang nghĩ gì vậy nhỉ?", Cảnh Tân Vũ nghi hoặc nói: “Huyền Vũ Phi Thiên Trận đã lợi hại lắm rồi, dù đại trận có bị phá vỡ thì Vỹ Minh chúng ta cung không sợ".

"Ngươi tưởng ai cũng như mình à!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.