🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lão thất gật đầu nói: "Lần trước tại hai thằng ăn hại kia chủ quan khinh địch. Lần này bốn vị ma hoàng của Ma tộc đã thương lượng với phụ thân rồi. Chúng ta sẽ cùng nhau tấn công, phá được Huyền Vũ Phi Thiên Trận của Vỹ Minh trước. Lần này phụ thân đã quyết tâm rồi".

"Được!"

“Không thành vấn đề!"

Ba huynh đệ cùng gật đầu.

Khác với Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh, lần này ba người Tinh Hoài Ngọc, Tinh Bất Nhiên và Tinh Diệt Không nhất định đã chuẩn bị kỹ càng.

Mục tiêu của bọn họ chính là Vỹ Minh.

Dù thế nào thì Thất Tinh Môn cũng là một mon phái có tiếng tam trong tiểu thế giới Tam Thiên. Tuy môn chủ có nhiều con cháu nhưng cũng không thể để mặc cho người ta giết hại tuỳ ý, huống hồ còn là người của Trung Châu.

Điều này đã tát thẳng vào mặt mũi của Thất Tinh Môn.

Chưa đầy một tháng sau, Ma tộc và Thất Tinh Môn lại tập hợp quân lính xông đến thành Đông Vân lần nữa.

Lần này, Ma tộc chỉ phái ra vẻn vẹn hai trăm nghìn người, thế nhưng tất cả đều là võ giả cảnh giới Thông Thần.

Thất Tinh Môn còn phái ra ít hơn, chỉ có mười nghìn người.

Trong số mười nghìn người đó có khoảng gần một nghìn võ giả cảnh giới Niết Bàn.

Đội hình quá mạnh mẽ khiến cả Trung Châu phải giật mình kinh hãi.

Phần lớn người trong đội quân tám triệu người của Ma tộc lại chia thành hai ngả đồng loạt đánh về điện Tam Cực và Vũ Tiên Môn.

Sau khi biết được tin dữ này, Mục Vỹ vẫn bình tĩnh một cách đáng sợ.

Lần này không tránh nổi nữa rồi!

Hắn chợt có cảm giác, dường như đang có một bàn tay bí mật nào đó đang lôi kéo Ma tộc và Thất Tinh Môn cùng nhằm vào Vỹ Minh.

Nói đúng hơn là đang nhằm vào chính hắn.

Bàn tay trong bóng đối kia chĩa mọi mũi dùi về phía hắn như đang muốn ép buộc gì đó!

"Chuẩn bị chống địch!"

Mục Vỹ hét lớn.

“Rõ!"

Trông thấy vẻ mặt của hắn, mọi người hiểu ra trận chiến này là cuộc chiến sống còn của Vỹ Minh.

Mục Vỹ quay lưng đi vào hậu điện.

“Vỹca!"

“Vỹ ca!”

"Mục minh chủ!"

Ba người Tần Mộng Dao, Vương Tâm Nhã và Tiêu Doan Nhi đồng loạt đi tới

"Lần này e là Vỹ Minh phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu rồi!", hắn cười khổ đáp.

"Khó khăn tới vậy sao?", Vương Tâm Nhã cất tiếng hỏi: "Bắt tay với Vũ Tiên Môn cũng không được à?"

“Sợ là không được!"

Mục Vỹ mỉm cười bất lực: "Vậy nên lần này bắt buộc phải cầu cứu cha vợ rồi. Tâm Nhã, muội và Dao Nhi, cả Thánh nữ nữa, ba người hãy xin chi viện từ điện Tam Cực đi!"

"Tại sao lại là ba người?"

Tần Mộng Dao nhíu mày nói: "Có phải huynh lại định bỏ lại bọn ta để tự mình gánh chịu tất cả không?"

"Sao lại nói ta vĩ đại như vậy?"

Mục Vỹ cười nói: “Bà lớn à, đang lúc nước sôi lửa bỏng muội lại trở nên hồ đồ rồi đấy à? Ít nhất Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta cũng có thể chống đỡ được nửa ngày, đủ cho ba người tới điện Tam Cực cả đi cả về".

“Tâm Nhi nhất định phải đi, nếu không ông bố vợ kia của ta chưa chắc đã đến đâu. Muội và thánh nữ chịu trách nhiệm bảo vệ muội ấy. Hai mỹ nhân xinh đẹp bọn muội đi ra ngoài, đương nhiên ta không thể yên tâm được".

Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Tần Mộng Dao, Mục Vỹ lại nói tiếp: "Trời ạ, muội không thể tin ta được à? Ta có tinh thần hi sinh vĩ đại như vậy hả? Huyền Vũ Phi Thiên Trận và ta đã hoà vào làm một, chắc chắn ta phải ở lại nơi này".

“Huynh ... "

Vương Tâm Nhã vội vàng lên tiếng: "Nhưng chắc chắn huynh sẽ không chịu được mà xông ra ngoài, không thể cậy mạnh hiếu thắng được".

"Yên tâm đi, ta sẽ không như vậy đâu!"

Mục Vỹ gật đầu đáp: "Lần này không phải đùa giỡn. Hai trăm nghìn cao thủ cảnh giới Thông Thần, cộng thêm mấy nghìn cao thủ cảnh giới Niết Bàn, sao ta còn dám lấy mạng mình ra cược nữa?"

“Tốt nhất là đừng như vậy".

Nói rồi, Tần Mộng Dao bước tới chạm tay vào cổ Mục Vỹ. Cổ hắn lập tức xuất hiện một vòng tròn bằng băng.

“Thứ này có thể giúp muội cảm ứng được huynh bất cứ lúc nào. Nếu huynh dám lừa muội, khi trở về muội sẽ bắt huynh ... bắt huynh ngủ một mình!"

Tiêu Doãn Nhi trông thấy ba người họ tình cảm dạt dào, lòng thầm thở dài.

"Được rồi, mau xuất phát đi. Đợi đến khi Ma tộc và Thất Tinh Môn mò tới, muốn đi ra ngoài cũng khó".

“Vâng!"

Vương Tâm Nhã gật đầu nhìn Mục Vỹ, vẻ mặt lưu luyến không rời.

Hắn nhìn theo bóng dáng ba người họ rời đi rồi thở hắt ra một hươi.

"Sao hả? Không nỡ à?", chợt có một bóng người bước ra từ trong bóng tối.

Vạn Vô Sinh cười bảo: "Mục lão đệ, điểm này ngươi thua Mục lão ca rồi. Năm xưa Mục lão ca phong lưu phóng khoáng nhưng đối với phụ nữ thì cầm được bỏ được".

"Lão Vạn, lần này e là ta không gánh nổi nữa!"

Sắc mặt Mục Vỹ trở nên căng thẳng: "Ba vị hoàng tử của Thất Tinh Môn cùng tới. Với hiểu biết của ta về môn chủ Thất Tinh Môn, người này có thù tất báo. Hai đứa con trai của ông ta bỏ mạng ở Vỹ Minh, chắc chắn ông ta sẽ không chịu từ bỏ ý đồ. Hơn nữa, bốn vị ma hoàng đều là cao thủ vượt qua cảnh giới Niết Bàn tầng thứ chín, còn có cả ba bảo vật hàng đầu của Ma tộc. Sợ là Huyền Vũ Phi Thiên Trận của ta không chống đỡ nổi".

“Thế nên ông ... "

"Ta không đi đâu!"

Tiểu Vạn?

Vạn Vô Sinh ngẩn người. Vừa rồi tựa hồ như ông ta nhìn thấy người đại ca khi xưa, một người một kiếm xông thẳng tới Cửu Trùng Thiên.

"Ranh con nhà cậu mau quay lại đây cho ta. Sao dám gọi Tiểu Vạn hả? Ông đây làm huynh của cậu là còn nể mặt Mục lão ca lắm rồi đấy. Cậu còn muốn trèo lên đầu lên cổ ta nữa đúng không?”

Vạn Vô Sinh lắc đầu nguầy nguậy, trông thấy Mục Vỹ rời đi bèn hớt hải đuổi theo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.