Mặc Dương cười khổ nói: "Trung Châu bay giờ đang rat hỗn loạn, ngươi tưởng chỉ dựa vao Huyền Vũ Phi Thiên Tran là chung ta có thể chống lại sự xâm chiếm của bốn thế lực lớn sao?"
"Nếu đại trận bị phá, riêng hàng nghìn cường giả cảnh giới Niết Bàn của Thất Tinh Môn thôi, liệu Vỹ Minh ta có thể chống trả được không?"
Tề Minh tiếp lời: "Thầy Mục hoà cơ thể mình vào với đại trận là liều mạng đấy! Chúng ta đã giết Tinh Bình Ngọc và Tinh Bình Thanh, lần này Thất Tinh Môn sẽ cử các võ giả lợi hại hơn đến đây".
"Thầy Mục lấy mình làm mắt trận, nếu Huyền Vũ Phi Thiên Trận có làm sao thì người đứng mũi chịu sào chính là thầy ấy. Hành động này của thầy là hạ quyết tâm, thầy còn thì chúng ta an toàn, thầy mất thì ... "
“Phì phì!"
Cảnh Tân Vũ nhổ nước miếng rồi nói: "Mất mát cái gì, thầy sẽ còn mãi".
Mặc Dương thở ra một hơi rồi đáp: "Huynh đệ chúng ta đừng lười nhác nữa! Năm xưa chúng ta đã không chịu tụt hậu thì bây giờ hãy nhanh chóng tiến vào cảnh giới Niết Bàn, chỉ như vậy thì mới có thể giúp được thầy Mục!"
"Được!"
"Đương nhiên rồi!"
Các học trò của lớp chín đều đồng lòng nhất chí.
Đối với việc nâng cao cảnh giới của họ, Mục Vỹ không dám sử dụng quá nhiều đan dược để hỗ trợ, vì như vậy ít nhiều sẽ có ảnh hưởng tới tu vi của họ sau này.
Mọi người đều hiểu nỗi khổ tâm của Mục Vỹ nên cũng không hề oán trách.
Bọn họ đã chứng kiến Mục Vỹ bước từng bước vào cảnh giới Niết Bàn tầng thứ bảy!
Chỉ có cham chỉ lao động thì mới được hưởng thành quả thôi!
Sau thất bại lớn của Ma tộc, Trung Châu diễn ra chiến loạn liên miên. Nhưng sau đó, đại quân của Ma tộc không chịu yên được quá lâu, lại tiếp tục ngóc đầu trở lại dồn dập tấn công.
Ma khí ngất trời trong thành Phù Dư.
Bốn ma cột thông thiên bay lên cao.
Sau đó, trời đất đã biến sắc.
"Tham kiến bốn vị ma hoàng đại nhân".
Ngay sau đó, đã có các tiếng hô vang lên, hàng triệu quân của Ma tộc đều quy xuong.
“Đứng lên đi".
Một giọng nói trong trẻo vang lên, một bóng người cao hàng trăm mét bước ra từ trong ma khí cuồn cuộn ấy.
Sau khi đáp xuống, bóng dáng cao lớn ấy đã hoa thành một người đàn ông nho nhã mặc trường sam màu trắng.
"Đại A Ma đại nhân!"
Sát Minh cúi thấp đầu xuống, cung kính chào hỏi.
"Tả Y Đặc, Địch Bố La, Đặc Lạc Khắc, xuống cả đi".
Đại A Ma vừa nói dứt câu, ba bóng người khác đã đáp nhanh xuống.
"Tham kiến ba vị ma hoàng đại nhân!"
“Ừm, Sát Minh, lần này ngươi là người phụ trách việc ở Trung Châu, tình hình cụ thể là thế nào?", Tả Y Đặc hỏi.
“Dạ!"
Sau đó, Sát Minh đã tường thuật lại mọi chuyện xảy ra ở Trung Châu.
"Sao? Bốn người Tử Nặc đã bị bắt đi rồi ư?" Đại A Ma nghe thấy thế thì thất kinh.
“Vâng ạ!"
Sát Minh cúi đầu nói: "Môn chủ của Vũ Tiên Môn bỗng dưng xuất hiện vô cùng lợi hại, nhóm Tử Nặc vốn không có sức chống trả".
“Thú vị thật!"
Đại A Ma cười nói: "Lão tứ, xem ra cờ Ma Thiên của đệ có tung tích rồi đấy!"
“Hừǃ”
Tứ ma hoàng Đặc Lạc Khắc hừ nói: "Năm xưa, loài người đê hèn đó đã xâm nhập vào thánh địa của Ma tộc ta rồi đánh cắp cờ Ma Thiên. Bây giờ, cuối cùng cũng tìm được hung thủ, phải dạy cho đám kiến hôi ấy một trận nhớ đời mới được".
"Như Sát Minh nói, Vỹ Minh có phòng thủ rất kiên cố, vì thế chúng ta nên bắt đầu xử lý từ nơi đó".
"Đại A Ma!"
Sát Minh chợt nói: "Co chuyen này người chua biết ạ, Huyền Vũ Phi Thiên Trận mà minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh luyện chế không phải là thánh khí, nhưng lại rất khó phá vỡ. Ngoài ra, gần đây Mục Vỹ lại dung nhập thêm hai món thiên khí nữa vào đại trận này ... "
"Không sao cả!"
Đại A Ma xua tay nói: "Lần này, ta tự có cách. Chúng ta phải đòi cờ Ma Thiên của lão tứ về, hơn nữa sẽ có người tới giúp chúng ta, Huyền Vũ Phi Thiên Trận đó không thành vấn đề".
"Da!"
"Cốc Dụ, Phong Thương, hai ma sử các ngươi hãy dẫn đầu đại quân tiến công. Lần này không chỉ có Ma tộc chúng ta tấn công Vỹ Minh đâu, chắc chắn Thất Tinh Môn cũng sẽ không tha cho họ. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ thời cơ nữa thôi".
“Vâng!”
Hai ma vương trông tuấn tú ở bên cạnh lập tức đứng dậy, đó chính là hai ma sử của ma ngục thứ nhất và thứ hai.
"Ma tộc chúng ta có trên dưới tám triệu đại quân, thêm Thất Tinh Môn nữa thì Vỹ Minh thua là cái chắc. Đến lúc ấy, Mục Vỹ kiểu gì cũng xong đời, hơn nữa Mục Thanh Vũ - cha của hắn cũng sẽ xuất đầu lộ diện. Cuối cùng, cờ Ma Thiên sẽ trở lại tay chúng ta".
“Vâng!"
Ma khí cuồn cuộn bên trên thành Phù Dư, khiến cả bầu trời như vừa trải qua một kiếp nạn.
Lần này, kiếp nạn thật sự đã đến thật rồi!
Cùng lúc đó, có ba người đi từ trong căn nhà lá ở thánh địa Trì Dao ra ngoài.
Nhìn kỹ mới thấy bọn họ có nét mặt khá giống nhau, khí tức lúc ẩn lúc hiện trên cơ thể toả ra ngoài.
“Tham kiến ba vị đại nhân!"
Người thanh niên đứng giữa cười nói: "Thế mà còn không biết xấu hổ nói mình lớn tuổi hơn bọn ta, chỉ là ăn nhiều cơm hơn thôi, hai tên vô dụng".
“Thôi, lão thất, lão cửu. Lần này, chúng ta không được xảy ra sai sót, bất luận thế nào chúng ta cũng phải giành được món pháp bảo đó của Trung Châu, nếu không phụ thân đã chẳng sốt sắng như vậy. Nhưng chúng ta đều biết kẻ đã giết người của Thất Tinh Môn ta thì buộc phải chết".
"Đương nhiên!"
Một người thanh niên trẻ nhất trong số đó cười nói: "Thất ca, bát ca, lần này ba huynh đệ chúng ta ra mặt, Vỹ Minh không bị phá tan tành mới là lạ!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]