Những chiến sĩ nhân loại này đều có khí tức sát phạt mãnh liệt, họ đối đầu với chiến sĩ của Ma tộc mà nhẹ nhàng như làm thịt gà.
"Ngạc nhiên chưa? Chiến sĩ của Ma tộc cũng chỉ thế mà thôi!", Phủ Thiên nhìn Tử Nặc rồi cười lạnh nói: "Ma tộc các ngươi luôn có thể trạng tốt, sức vóc vạm vỡ, nhưng không ngờ nhân loại chúng ta cũng có một mặt hùng dũng thế này đúng không!"
“Rút!"
Trông thấy vậy, Tử Nặc không còn vẻ hiếu chiến nữa.
Không hiểu tại sao, cô ta luôn cảm thấy người mặc áo bào đen bất ngờ xuất hiện này vô cùng bá đạo, y cho cô ta một cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác này khiến cô ta ngày càng thấy khiếp sợ.
"Rút ư? Bốn vị ma vương sao vội về thế?"
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai bốn ma vương, không biết Vũ Thanh Mộc đã lao toi chỗ bon họ từ luc nao. Y nhìn nhom Tử Nặc.
"Ngươi định làm gì?"
"Không làm gì cả".
Vũ Thanh Mộc thờ ơ phất tay, một luồng khí tức di chuyển bên dưới áo bào màu đen, ngay sau đó bốn ma vương đã biến mất tại chỗ.
"Ma ... "
Đôi mắt của Tử Nặc trợn tròn như nhìn thấy một chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Nhưng cô ta còn chưa nói dứt câu thì đã biến mất dạng.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ cũng đơ người.
Hình như thực lực của Vũ Thanh Mộc cao hơn hẳn những gì mà hắn tưởng.
"Mục minh chủ, ta nghĩ hay là tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3732169/chuong-607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.