Những chiến sĩ nhân loại này đều có khí tức sát phạt mãnh liệt, họ đối đầu với chiến sĩ của Ma tộc mà nhẹ nhàng như làm thịt gà.
"Ngạc nhiên chưa? Chiến sĩ của Ma tộc cũng chỉ thế mà thôi!", Phủ Thiên nhìn Tử Nặc rồi cười lạnh nói: "Ma tộc các ngươi luôn có thể trạng tốt, sức vóc vạm vỡ, nhưng không ngờ nhân loại chúng ta cũng có một mặt hùng dũng thế này đúng không!"
“Rút!"
Trông thấy vậy, Tử Nặc không còn vẻ hiếu chiến nữa.
Không hiểu tại sao, cô ta luôn cảm thấy người mặc áo bào đen bất ngờ xuất hiện này vô cùng bá đạo, y cho cô ta một cảm giác nguy hiểm.
Cảm giác này khiến cô ta ngày càng thấy khiếp sợ.
"Rút ư? Bốn vị ma vương sao vội về thế?"
Một giọng nói trầm thấp chợt vang lên bên tai bốn ma vương, không biết Vũ Thanh Mộc đã lao toi chỗ bon họ từ luc nao. Y nhìn nhom Tử Nặc.
"Ngươi định làm gì?"
"Không làm gì cả".
Vũ Thanh Mộc thờ ơ phất tay, một luồng khí tức di chuyển bên dưới áo bào màu đen, ngay sau đó bốn ma vương đã biến mất tại chỗ.
"Ma ... "
Đôi mắt của Tử Nặc trợn tròn như nhìn thấy một chuyện gì đó rất khủng khiếp.
Nhưng cô ta còn chưa nói dứt câu thì đã biến mất dạng.
Trông thấy cảnh tượng này, Mục Vỹ cũng đơ người.
Hình như thực lực của Vũ Thanh Mộc cao hơn hẳn những gì mà hắn tưởng.
"Mục minh chủ, ta nghĩ hay là tiêu diệt hết cả bốn triệu đại quân của Ma tộc
đi”.
"Được thôi!"
Mục Vỹ mỉm cười rồi phất tay, binh sĩ của Vỹ Minh lập tức xông lên.
So với ngày mới thành lập thì bây giờ, Vỹ Minh đã lớn mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa nhờ có các loại bom nên họ chẳng hề sợ Ma tộc.
Trong bốn thế lực lớn tới xâm chiếm Trung Châu như Thất Tinh Môn, Thánh Tước Môn, bộ tộc Cốt Yêu và Ma tộc thì Ma tộc chính là phe mà họ dễ đối phó nhất.
Chỉ cần dùng bom là có thể giải quyết hết mọi việc ngay.
Dưới sự dẫn dắt của mấy nghìn ma tướng, bốn triệu đại quân của Ma tộc ra sức chống trả.
Nhưng rõ ràng, bọn họ đang chống trả một cách rất yếu ớt.
Con người luôn mỏng manh yếu đuối giờ lại bùng nổ sức mạnh to lớn, điều này khiến các chiến sĩ của Ma tộc phải ngây người.
Hơn nữa, bốn vị ma vương đã bị người mặc áo bào đen tiêu diệt, điều này khiến các chiến sĩ của Ma tộc suy sụp tinh thần, rối ren rồi chạy tán loạn.
Người của Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn lập tức chớp lấy cơ hội, mải miết đuổi theo, ma khí cuồn cuộn bên ngoài thành Đông Vân đã tan thành mây khói.
Một cuộc xâm lược trông có vẻ hoành trang lại biến thành pha đào tẩu thục mạng, điều này khiến ai nấy đều ngạc nhiên mãi không thôi.
“Mục minh chủ, nếu sau này có chuyện gì, mong cậu hãy báo cho Vũ Tiên Môn, không thì sự hợp tác giữa hai môn phái của chúng ta chẳng còn ý nghĩa gì cả".
“Nhất định rồi!"
Thấy Ma tộc đã tan tác, Vũ Thanh Mộc cười nói: "Xong rồi, ta về Vũ Tiên Môn đây!"
"Cáo từ!"
Thấy Vũ Thanh Mộc có vẻ vội vã, Mục Vỹ lại cau mày.
“Vũ Thanh Mộc này càng nhìn càng thấy thần bí ... "
“Người này không hề đơn giản đâu Vỹ ca, huynh phải cẩn thận mới được!", Tần Mộng Dao bay xuống, đứng cạnh Mục Vỹ rồi bình tĩnh nói.
“Ừ! Xem ra sau này ta phải thận trọng với tất cả mọi người rồi, có hai người đẹp ở cạnh thế này, sẽ có nhiều kẻ thầm tơ tưởng lắm!"
Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi lao ra chém giết.
Quân số của Ma tộc đông đảo nên bây giờ hắn muốn giết bao nhiêu thì giết.
Ở một nơi khác, vừa quay về thành Thánh Thanh, Vũ Thanh Mộc đã đi ngay vào trong phủ đệ của mình.
Một lát sau bỗng có ma khí cuồn cuộn, bầu trời trong phủ đệ cũng dần trở nên u ám.
Trong phủ đệ tối tắm chợt có tiếng chửi rủa vang lên không ngớt.
“Là ngươi, chính là ngươi. Hai mươi năm trước, chính ngươi đã đánh cắp cờ Ma Thiên pháp bảo của Ma tộc ta!"
Tử Nặc lơ lửng trong ma khí, giọng nói sắc sảo vang lên.
“Là ta đấy thì sao?"
Vũ Thanh Mộc bình tĩnh nói: "Đám tép riu như các ngươi mà cũng đòi biết những chuyện này ư? Lần này, chắc bốn ma hoàng đại nhân Đại A Ma, Tả Y Đặc, Địch Bố La và Đặc Lạc Khắc đã cảm nhận được khí tức của cờ Ma Thiên rồi, kiểu gì chẳng mò đến đây".
"Ngươi điên rồi, điên thật rồi!"
Tử Nặc gào lên: "Bốn vị ma hoàng mà đến đây thì kiểu gì cũng giành lại được cờ Ma Thiên, đến lúc ấy, ngươi sẽ có kết cục rất thảm".
"Thế u? Tiếc là bây giờ, Trung Châu không chỉ có Ma tộc, mà Thánh Tước Môn cũng đen rồi. Ta nho la hình như nam xua, thiếu mon chủ của Thanh Tước Môn đã bị Đại A Ma giết đúng không? Lẽ nào, Thánh Tước Môn cứ trơ mắt ra mà nhìn như thế sao?"
Vũ Thanh Mộc lạnh lùng nói: "Hơn nữa, lần này đại quân của Ma tộc tổn thất nặng nề, liệu bốn vị ma hoàng có thể ngồi im được không? Để ta xem họ sẽ làm gì nào!”
"Ngươi muốn làm gì?"
"Không có gì!", Vũ Thanh Mộc cười lạnh nói: "Nhưng bây giờ, ta muốn nói cho bốn người các ngươi biết ta định làm gì!"
“Hå?"
"Ta sẽ luyện hoa các ngươi để củng cố uy lực cho cờ Ma Thiên, thiên khí ở cấp bậc này chỉ thiếu một bước nữa là trở thành thánh khí rồi, thứ ta cần chính là các cường giả cảnh giới Niết Bàn của Ma tộc như các ngươi, cho nên bốn ngươi là phù hợp nhất!”
Vũ Thanh Mộc nhìn lá cờ màu đen này rồi lạnh giọng nói: "Sắp đại loạn rồi, lão già kia, ta không tin ông vẫn vững như bàn thạch, những gì ông nợ ta, ta sẽ đòi lại hết!"
Cơn sóng cuộn trào mãnh liệt trong Vũ Tiên Môn, cả Trung Châu sắp gặp nạn.
Lần này, Trung Châu có chiến tranh liên miên, một tin tức mang tính bùng nổ đã khiến mọi người ngạc nhiên.
Bốn triệu đại quân Ma tộc tấn công Vỹ Minh đã bị Vỹ Minh và Vũ Tiên Môn liên thủ đánh bại khiến đoàn quân tan rã. Cuối cùng bốn triệu binh của Ma tộc chỉ còn lại chưa đến một triệu quân chạy về thành Phù Dư, tin này đã khiến mọi người phải ngẩn ngơ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]