Chương trước
Chương sau
"Ta biết, ta biết sớm muộn gì các phong ấn cũng bị giải trừ, nhưng hành động của ngươi sẽ khiến cho cả Trung Châu rơi vào loạn lạc".

"Ông tưởng ta không làm thì lão quỷ nhà họ Vỹ kia sẽ ngoan ngoãn trông nhà, không làm gì cả à?", Vũ Thanh Mộc lạnh nhạt nói: "Hiện giờ, thánh nữ đã chết Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông thì lánh mặt vì chuyện năm đó, chỉ còn lại Vỹ Thăng Không, lão ta sẽ bỏ qua bí mật của Trung Châu Đại Lục chắc?"

"Năm xưa chúng ta cùng nhau lấy được tin tức, cuối cùng thì sao?"

"Mục Thanh Vũ từng có thiên phú cao biết bao nhiêu, nhưng rồi bị rút xương đoạn gân, trở thành một kẻ tàn phế, giờ thì ... "

Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc bỗng dừng lại không nói nữa.

"Mong là ngươi sẽ không bao giờ hối hận".

"Chỉ cần người đó không sao, ta sẽ không bao giờ hối hận. Sự sống còn của đại lục này có liên quan gì đến ta đâu?", Vũ Thanh Mộc lớn tiếng: "Ta chỉ muốn bảo vệ người mà ta quan tâm!"

Thấy vẻ mặt kiên định của y, Lôi Chấn Tử lắc đầu, không nói gì thêm.

Hai người cứ im lặng như thế.

Cuoi cung, Loi Chan Tử vẫn phai len tieng trước: "Bên duoi là nơi ở của bộ tộc Cốt Yêu đấy, ngươi không sợ cậu ta chết à?"

"Nhưng ông cũng để Lôi Vân Tử vào đấy thôi, không sợ hắn chết à?"

Vũ Thanh Mộc hỏi ngược lại: "Đã tới rồi thì giúp ta một chuyện đi".

"Giúp chuyện gì?"

"Kiểu gì cũng có kẻ muốn động vào đồ của nhân loại chúng ta!", Vũ Thanh Mộc nhìn ma khí quay cuồng đang xa, ngán ngẩm nói.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ và đội ngũ các phe đã xuống đáy biển. Trong chốc lát, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó làm không gian uốn khúc, họ bị tách khỏi nhau.

Mục Vỹ tức thì thấy cảnh tượng xung quanh thay đổi, chỉ còn lại vầng sáng yếu ớt quanh thân chìm nghỉm giữa màn đêm vô tận.

Tiếng ục ục vang lên, mấy cái bóng đen cao khoảng một trăm mét vây quanh hắn.

"Biến!"

Quát một tiếng, lớp chân nguyên quanh người Mục Vỹ chợt bùng nổ.

Ầm ...

Tiếng nổ vang vọng nơi đáy biển kéo theo những tiếng nổ kinh hoàng khác. Đám bóng đen chợt hóa thành một bãi máu rồi biến mất.

Mục Vỹ nhíu mày nhìn xung quanh, đi xuống dưới.

Ngay sau khi hắn rời đi, một bóng người xuất hiện giữa nơi những bóng đen vừa nổ tung. Kẻ đó nhếch mép nhìn theo bóng lưng Mục Vỹ.

Lặn càng sâu, sức ép càng lớn.

Mục Vỹ buộc phải sử dụng hồn đàn để chống lại áp lực của nước biển.

Tầm nhìn ngày một hẹp, Mục Vỹ cũng biết mức độ nguy hiểm đang dần tăng lên!

Trong quá trình lặn xuống, những tiếng kêu kỳ lạ không ngừng phát ra xung quanh hắn, những bóng ma tăm tối dập dờn qua lại.

Phải nhìn kỹ mới phát hiện ra mấy luồng sáng nhấp nháy một cách lạ lùng đó.

Mục Vỹ cẩn thận quan sát bốn phía, đang lặn đột nhiên một luồng sáng lóe lên, hắn tăng tốc lẻn xuống dưới, mới đó đã không thấy tăm hơi đâu.

"Hả? Hắn đâu rồi?"

Một giọng nói vang lên đầy ngạc nhiên không lâu sau khi Mục Vỹ biến mất.

Một người thình lình hiện thân.

"Chết tiệt, mất dấu hắn rồi!"

Người nọ thấp giọng chửi rủa, trong giọng nói đầy sự tiếc nuối và tức tối.

Vù ....

Bỗng có âm thanh xé gió truyền đến, một bóng dáng đột ngột lại gần vung thanh kiếm bén nhọn tạo ra một làn sóng gợn.

"Xoẹt!", trường kiếm hiện ra một cách bất thình lình kia chém một đường vào vai kẻ nọ.

"Mục Vỹ!"

Tay đã bị thương, người nọ rít lên: "Hừ, chơi xỏ ta à? Ngươi đúng là gan to bằng trời!"

"Thạch Trung Nguyên!"

Mục Vỹ ngạc nhiên thốt lên khi thấy kẻ theo đuôi mình là ai.

Hắn không ngờ đó lại là Thạch Trung Nguyên!

"Hừ! Mục Vỹ, hôm nay chính là ngày giỗ của ngươi, đây chính là kết cục của việc dám đối nghịch với Tụ Tiên Các! Lão phu tìm ngươi lâu lắm rồi, hôm nay phải giết ngươi bằng được!"

Thạch Trung Nguyên lạnh lùng tuyên bố.

Nhưng Mục Vỹ thấy vậy lại phì cười.

Nếu không vì đang ở dưới đáy biển, chịu lực cản và hướng nước chảy thì nhát kiếm vừa rồi đã chém bay đầu ông ta rồi chứ không phải chỉ là chém vào tay thôi đâu

"Ông can đảm hơn ta nghĩ đấy!"

Mục Vỹ giễu cợt: "Nếu là một năm trước khi ta mới đến Trung Châu Đại Lục, có lẽ ta chỉ biết cụp đuôi chạy trốn khỏi sự đuổi giết của ông, nhưng giờ ông đã thấy tình thế thay đổi thế nào chưa?"

Trong lúc hắn nói, bốn hồn đàn lộ diện dưới chân.


Mục Vỹ lật tay lấy kiếm Hắc Uyên ra. Thanh kiếm đen như mực phảng phất đến từ địa ngục khiến người ta run sợ.

Dù đang ở dưới đáy biển, nó vẫn tỏa ra khí tức sát phạt hắc ám.

"Dùng kiếm Hắc Uyên đến nay chưa bị vấy máu bao giờ, dùng ông để mở hàng vậy!"

Mục Vỹ trầm giọng nói rồi chớp nhoáng xông tới, trường kiếm đâm thẳng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.