"Ta biết, ta biết sớm muộn gì các phong ấn cũng bị giải trừ, nhưng hành động của ngươi sẽ khiến cho cả Trung Châu rơi vào loạn lạc".
"Ông tưởng ta không làm thì lão quỷ nhà họ Vỹ kia sẽ ngoan ngoãn trông nhà, không làm gì cả à?", Vũ Thanh Mộc lạnh nhạt nói: "Hiện giờ, thánh nữ đã chết Thánh Khuyết của Thánh Đan Tông thì lánh mặt vì chuyện năm đó, chỉ còn lại Vỹ Thăng Không, lão ta sẽ bỏ qua bí mật của Trung Châu Đại Lục chắc?"
"Năm xưa chúng ta cùng nhau lấy được tin tức, cuối cùng thì sao?"
"Mục Thanh Vũ từng có thiên phú cao biết bao nhiêu, nhưng rồi bị rút xương đoạn gân, trở thành một kẻ tàn phế, giờ thì ... "
Nói đến đây, Vũ Thanh Mộc bỗng dừng lại không nói nữa.
"Mong là ngươi sẽ không bao giờ hối hận".
"Chỉ cần người đó không sao, ta sẽ không bao giờ hối hận. Sự sống còn của đại lục này có liên quan gì đến ta đâu?", Vũ Thanh Mộc lớn tiếng: "Ta chỉ muốn bảo vệ người mà ta quan tâm!"
Thấy vẻ mặt kiên định của y, Lôi Chấn Tử lắc đầu, không nói gì thêm.
Hai người cứ im lặng như thế.
Cuoi cung, Loi Chan Tử vẫn phai len tieng trước: "Bên duoi là nơi ở của bộ tộc Cốt Yêu đấy, ngươi không sợ cậu ta chết à?"
"Nhưng ông cũng để Lôi Vân Tử vào đấy thôi, không sợ hắn chết à?"
Vũ Thanh Mộc hỏi ngược lại: "Đã tới rồi thì giúp ta một chuyện đi".
"Giúp chuyện gì?"
"Kiểu gì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3726881/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.