Người vừa lên tiếng là người của thánh địa Trì Dao - Trì Tân Nguyệt!
Bà còn có một thân phận khác là mẹ của Vương Tâm Nhã, nói cách khác, bà là nhạc mẫu của Mục Vỹ!
Trì Tân Nguyệt đã đến Ma Uyên một lần, có điều do Mục Vỹ bị bọn Thánh Tâm Duệ bao vây tấn công nên chưa có dịp gặp nhau, hôm nay mới tính là lần đầu gặp mặt của hai người.
"Cậu là Mục Vỹ?"
Trì Tân Nguyệt mặc chiếc váy dài đỏ au, vẫn còn nét phong tình của thời thiếu nữ. Bà hậm hực nhìn Mục Vỹ: "Đối xử với Tâm Nhi nhà ta cho tốt vào, nếu không ta sẽ không bỏ qua cho cậu dù cậu có là minh chủ của Vỹ Minh!"
"Chắc chắn rồi ạ ... "
Mục Vỹ run rẩy gật đầu.
Xét về thân phận hộ pháp thánh nữ thánh địa Trì Dao thì hắn không sợ bà chút nào.
Nhưng dù gì đó cũng là nhạc mẫu của mình, người ta thường nói "Chuyện gia đình là chuyện vô cùng phức tạp, đến cả quan thanh liêm cũng khó lòng phân định", Mục Vỹ không muốn làm nhạc mẫu bực bội rồi thê tử mình cũng khó xử theo.
Hiện giờ, tất cả các thế lực lớn đều đã tụ tập đông đủ, chẳng qua mối quan hệ giữa các bên không hòa hợp cho lắm.
Trong đó phải nhắc đến Vỹ Minh, thế lực vừa vươn lên trở thành phe phái giàu có nhất Trung Châu Đại Lục. Gần một năm qua, các lực lượng đứng đầu đã phải tiêu thụ vô số bom, thanh toán không biết bao nhiêu là Linh Tinh cho Mục Vỹ cơ mà.
Ngay cả Tụ Tiên Các cũng có dấu hiệu kém hơn một bậc nữa là.
"Hừ, các vị cứ ở đây ôn chuyện đi, ta xuống trước!"
Quân Vô Tà hừ lạnh, sau đó y dẫn dắt người của Thánh Đan Tông và đảo Thiên Tà xuống biển.
Y là đảo chủ của bảy mươi hai đảo của đảo Thiên Tà cũng như phần biển xung quanh, nằm lòng tình hình ở đây là điều hiển nhiên.
Và y cũng là người nắm rõ dị biến ở bên dưới nhất.
Đội ngũ thuộc các thế lực lớn nhanh chóng hành động.
"Mục Vỹ!"
Mục Vỹ vừa định đi xuống thì bị gọi lại.
"Nhạc mẫu đại nhân!", hắn chắp tay, cười tươi rói.
"Đừng có cười cười với ta, sao cậu tới đây? Không biết bọn người kia hận chết cậu à?", Trì Tân Nguyệt gắt gỏng răn dạy.
"Vỹ Minh của con chẳng có ai được cả, ai tới đây cũng nguy hiểm nên thôi con đích thân đi một chuyến".
"Là người đứng đầu một tổ chức thì phải làm sao cho ra dáng người đứng đầu một tổ chức, việc gì cũng không được vác cái thân đi mạo hiểm. Xuống dưới đó cậu không được cách ta quá xa, nghe chưa?"
"Đa tạ nhạc mẫu đại nhân!"
Trì Tân Nguyệt hừ lạnh rồi nói tiếp: "Không phải ta quan tâm cậu đâu đấy, ta chỉ không muốn con gái ta buồn lòng vì cậu thôi. Tiểu tử trời đánh này, có nữ nhi ta rồi còn chưa thỏa mãn, lấy thêm Tần Mộng Dao nữa. Nam nhân đúng là chẳng tên nào tốt ... "
'Nhạc mẫu đại nhân à, giờ mà không xuống thì con sợ họ sẽ nhanh chân giành trước đó".
"Cậu lo mà đi gần ta, tuyệt đối không được đi quá xa ta đâu đấy".
"Con biết rồi ạ!"
Mục Vỹ chỉ biết cười trừ nhìn Trì Tân Nguyệt xuống dưới.
Đôi phu phụ Trì Tân Nguyệt và Vương Chí Kiệt hay thật.
Rõ ràng ai cũng quan tâm đến hắn mà cứ thích giở giọng dạy dỗ, có lẽ đây cũng là nguyên nhân vì sao hai người đó luôn không hòa thuận với nhau, chẳng ai chịu xuống nước trước cả.
"Mục minh chủ, người của Lôi Thần Cốc và Tụ Tiên Các vẫn chưa tới!", Phủ Thiên bâng quơ nói.
"Đừng lo, rồi sẽ tới thôi, chúng ta cứ xuống trước".
Nhìn đại dương mênh mông và bảy mươi hai cột nước chọc trời nghìn mét kia, Mục Vỹ mỉm cười tung người nhảy xuống biển.
Vạn Vô Sinh và những người khác vội theo sau.
Mặt biển dần thôi gợn sóng. Một lúc sau, hai tiếng rít vang lên, hai nhóm người xuất hiện trên mặt biển yên ắng.
"Thạch Trung Nguyên!'
"Lôi Vân Tử!"
Hai đội ngũ nhìn nhau, Lôi Vân Tử cười sảng khoái, mở lời: "Thạch Trung Nguyên, ta biết Tụ Tiên Các của ngươi là một thế lực hùng mạnh, Vũ tiên tử cũng chẳng ai sánh bằng, cơ mà nếu người đại diện đến đây là ngươi thì ta khuyên ngươi đừng động vào Mục Vỹ làm gì".
"Hả?"
Thạch Trung Nguyên nhíu mày nhìn y.
"Lôi Vân Tử, ngươi thành một người sợ bóng sợ gió từ khi nào thế?", Thạch Trung Nguyên tỏ ra khinh thường: "Con ta bị Mục Vỹ giết chết, hôm nay đừng có để ta thấy hắn, nếu không, người chết sẽ là hắn chứ không ai khác".
Phất tay áo, bóng người Thạch Trung Nguyên chớp lóe, rơi vào trong biển.
'Cậu ta có thiên hỏa và Cửu Thiên Chân Lôi, ngươi thật sự không nên dây vào, mà cậu ta cũng đang ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư như ngươi đấy".
Lôi Vân Tử nhìn Thạch Trung Nguyên nhảy xuống biển, thầm lẩm bẩm.
Vì lo ngại việc Ma tộc sẽ nhân cơ hội tấn công Trung Châu nên lực lượng mạnh nhất của các phe phái lớn đều ở lại trấn giữ, điện Tam Cực thì không phái người tới lần này.
Không ai biết lý do là gì.
Thỉnh thoảng lại có mấy người chạy đến, nhảy xuống làm phá vỡ sự tĩnh lặng của làn nước biển.
Không chỉ các thế lực lớn mà một số tổ chức hạng nhất và trên hạng nhất đều muốn thử xem có may mắn lấy được bảo bối gì không.
"Những phong ấn này do ta phá vỡ sao?", Vũ Thanh Mộc không tức giận mà chỉ cười hòa nhã.
"Ba phong ấn trước bị phá giải có cái nào là do ta đâu, sao ông lại nói thế chứ?"
Y cười ha ha: "Hơn nữa, phong ấn thứ tư còn chống đỡ nổi hay không, chẳng phải Lôi Chấn Tử ông hiểu rõ hơn ta à?"
Câu hỏi của Vũ Thanh Mộc làm Lôi Chấn Tử cứng họng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]