Chương trước
Chương sau
Gần hết nửa năm nghỉ ngơi lấy lại sức, bầu không khí phồn hoa lại hiện về trên Trung Châu, nhưng không ai dám đến gần thành Phù Dư.

Qua một thời gian, ngày càng nhiều võ giả tiếp cận đảo Thiên Tà.

Cùng lúc đó, tại Thánh Đan Tông.

Quân Vô Tà, Thánh Vũ Dịch và Thánh Vũ Phong lần lượt ngồi xuống.

"Quân đảo chủ, đảo Thiên Tà đã xảy ra chuyện như vậy, ta nghĩ chi bằng các ngươi tạm thời ở lại Thánh Đan Tông đi, hai phe chúng ta mà hợp tác thì kể cả nhà họ Vỹ, Lôi Thần Cốc cũng không sợ chứ đừng nói là Ma tộc".

"Thế thì còn gì bằng!"

Quân Vô Tà cười đáp: "Đảo Thiên Tà xui xẻo quá, đành nhờ cậy nơi Thánh tông chủ thôi".

"Quân đảo chủ đừng khách sáo!"

Thánh Vũ Dịch hào sảng trả lời: "Nếu ta đoan không nhầm thì chắc đảo Thiên Tà là một trong các nơi phong ấn. Hễ nơi nào có phong ấn đều sở hữu thiên tài địa bảo đáng ngưỡng mộ, Quân đảo chủ đã làm đảo chủ đảo Thiên Tà nhiều năm, nhất định là linh vật đó sẽ thuộc về đảo chủ rồi!"

"Thánh tông chủ hãy yên tâm, Quân mỗ sẽ không độc chiếm linh vật đâu, chắc chắn sẽ chia sẻ với Thánh tông chủ mà".

"Ha ha, lần này Thánh Vũ Phong sẽ đồng hành cùng Quân đảo chủ. Hai thế lực chúng ta liên thủ, để xem ai dám vênh mặt".

"Vậy thì quá tốt rồi!"

Biển cả dào dạt những con sóng vỗ đưa màu xanh trong vắt đi xa, quả là một phong cảnh khiến người ta sảng khoái tinh thần.

Lúc này, một nhóm người đang di chuyển trên biển khơi.

Đi đầu là Mục Vỹ.

Dưới chân hắn nay đã là bốn tầng hồn đàn, tốc độ phi hành của hắn cực kỳ nhanh.

Theo sát Mục Vỹ là Phủ Thiên và những người thuộc Vũ Tiên Môn, Vạn Quỷ lão nhân thì lạnh lùng đứng sau lưng hắn, không nói một lời.

"Phủ Thiên tiên sinh, không biết Vũ môn chủ có quan điểm thế nào về sự việc bảy mươi hai đảo sụp đổ cùng một lúc?"

"Mục minh chủ đừng quá khách sáo!"

Phủ Thiên chắp tay, đáp: "Bàn đến sự xuất hiện của bảy mươi hai đảo này thôi cũng thấy thần kỳ rồi. Chắc chắn trong lòng biển có một trận pháp, phải hình thành được mấy nghìn năm đảo mới tự nổi lên như thế".

Mục Vỹ nghe vậy bèn gật đầu.

Đúng là hắn từng bố trí Thất Thập Nhị Thiên Cương Trận tại đây. Đã mười nghìn năm trôi qua, có vẻ trận pháp bị hỏng rồi.

"Xem ra phải điều tra tận gốc mới được!"

"Tất thảy đều nghe theo quyết định của Mục minh chủ".

Mục Vỹ gật đầu, chuẩn bị dẫn những người khác xuống.

Soạt soạt soạt ...

Tiếng kêu xé gió chợt vang lên ngay lúc này.

Mấy bóng người vút nhanh tới gần.

Đi đầu chính là Quân Vô Tà.

Y vừa thấy Mục Vỹ đã phóng thích sát khí ra ngoài.

Thánh Vũ Phong đứng cạnh cũng nhìn hắn với ánh mắt dữ tợn.

"Quân Vô Tà, lâu ngày quá nhỉ!"

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Quân Vô Tà: "Lần gặp cuối là tại đế quốc Nam Vân vào bốn năm về trước, những bốn năm mới gặp lại!"

"Hừ, lâu rồi không gặp, nhưng đã thấy ta rồi thì ngươi cũng đừng hòng sống nữa".

Quân Vô Tà cười lạnh lùng, tiến lên một bước.

"Muốn đánh nhau à? Nhào lên!"

Mục Vỹ đứng yên nhưng Vạn Quỷ lão nhân sau lưng thì bước tới, cười khẩy lên tiếng: "Quân Vô Tà, lúc ông đây tung hành tứ bể, ngươi ở phương trời nào còn chưa biết đâu!"

Câu vừa dứt, sáu hồn đàn hiện ra dưới chân Vạn Vô Sinh.

Cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu!

Quân Vô Tà tái mặt ngay khi thấy thực lực mà Vạn Quỷ lão nhân thể hiện ra.

"Ha ha, vừa tới đã thấy các vị tính sống mái với nhau rồi, đúng là hiếm gặp!'

Sau câu nói với giọng điệu quái gở kia, hơn mười người lao đến như tên bắn.

"Mạnh Nhat Pham!'

Lúc này, gương mặt Mạnh Nhất Phàm vừa hồng hào vừa tỏ ra tự đắc, bảy tầng hồn đàn ở dưới cũng như đang khoe khoang cảnh giới của ông ta.

"Cảnh giới Niết bàn tầng thứ bảy!"

Quân Vô Tà cay đắng thốt.

Y và Mạnh Nhất Phàm vốn cùng ở cảnh giới Niết Bàn tầng thứ sáu, nhưng nay trong Luc Anh Huyết Điện đã xuất hiện một vị Huyết Vương, thực lực theo đó được đề cao, Mạnh Nhất Phàm cũng tiến thêm một bước vào tầng thứ bảy.

Trong khi đảo Thiên Tà của y thì gặp nạn, bị hủy hoại không còn gì.

Quân Vô Tà hận vị cao thủ đã bày phong ấn ngay trên đảo Thiên Tà chết đi được.

"Quân Vô Tà, nghe nói ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông rồi? Thánh Vũ Dịch là một kẻ xảo quyệt, ngươi đầu quân cho Thánh Đan Tông khác nào tự dồn mình vào đường cùng đâu, ngươi thấy Lục Anh Huyết Điện thế nào?", Mạnh Nhất Phàm vui vẻ mời chào.

"Mạnh Nhất Phàm, ăn nói cho đàng hoàng!", Thánh Vũ Phong quát: "Tưởng đổi tên Lục Ảnh Huyết Điện là thành lực lượng mạnh nhất Trung Châu chắc?"

"Hửm? Bộ Thánh Đan Tông các ngươi dám tự xưng là lực lượng mạnh nhất Trung Châu à?"

Mạnh Nhất Phàm giễu cợt: "Nhà họ Vỹ là thế gia có bề dày mấy nghìn năm lịch sử, ăn đứt Thánh Đan Tông, thánh địa Trì Dao thì nổi tiếng là thánh địa nghìn năm, trong hai thế lực này, các ngươi hơn được ai?"

"Vỹ Vu, nhà họ Vỹ các ông lánh đời bao nhiêu năm không biết đã lớn mạnh đến mức nào rồi, sao lại nói là kéo kể thù về cho các ông chứ?"

Lại một người khác đến, lần này là một giọng nói trong veo nhưng lạnh lùng.

Nghe thấy giọng nói này, Mục Vỹ run người.

Sao lại gặp phải bà ấy ở đây chứ!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.