Thấy Mục Vỹ rời khỏi đại điện rồi đi ra bên ngoài quảng trường rộng rãi, mọi người cũng đi theo.
Lúc này, có ba nghìn ma binh ở quảng trường bên ngoài đại điện đang nhìn cham cham vào năm nghìn võ giả đã bị ma hoa của điện Tam Cực.
Nhưng không lâu sau, các võ giả bị ma hoa của điện Tam Cực đã dần bình phục, dù vẫn còn khá yếu ớt, nhưng họ đã bình thường trở lại.
“Có chuyện gì vậy?"
Trông thấy cảnh tượng này, một ma tướng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Những người này đều bị ma vương của Thập Bát Ma Ngục bọn họ là Ma Cách ma hoá, sao bây giờ lại có thể hồi phục?
“Hửʻ?"
Trông thấy thế, đến Ma Cách còn thấy ngỡ ngàng.
“Ma vương đại nhân!"
"Người đó là ai?", Ma Cách hỏi.
“Minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh ạ!”
"Mục Vỹ?", Ma Cách ngẩn ra rồi nói: "Sao hắn lại ở đây? Không lo cho thành Đông Vân sao?"
"Thuộc hạ không biết ạ!"
Ma Cách không khỏi thấy nóng ruột khi nhìn thấy Mục Vỹ.
"Nhạc phụ đại nhân và hai vị điện chủ hãy nhìn này!"
Mục Vỹ vung tay, mười viên bom Hắc Viêm đã xuất hiện.
"Thứ gì vậy?", Vương Chí Kiệt trầm giọng hỏi.
Dẫu sao Mục Vỹ cũng là con rể của ông ấy, bây giờ Vương Tâm Nhã cũng đã dọn đến sống ở thành Đông Vân, dăm bữa nửa tháng cũng không thò mặt về nhà nên ông ấy đã thấy bực bội từ lâu.
Song dù như vậy, nhưng thấy con gái mình được hạnh phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3724377/chuong-534.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.