"Thôi, có thật hay không thì chờ con xử gọn những kẻ ngoài kia là người tự khắc hiểu thôi".
Mục Vỹ xoay người nhìn ba vị điện chủ, nói: "Chỗ của ta có một ít Thanh Tâm Đan, hẳn là có thể hóa giải ma khí của họ".
"Giỡn chơi chắc!"
Hắn vừa nói xong, một trưởng lão trong điện Tam Cực phản bác: "Thanh Tâm Đan chỉ là đan dược tam phẩm thôi, làm ăn gì được chứ?"
Mục Vỹ chỉ nhíu mày một thoáng rồi mỉm cười: "Nếu là do các ông luyện chế thì dĩ nhiên không làm ăn được gì, Thanh Tâm Đan do ta luyện chế thì hữu dụng lắm, vì ta thay đổi cách điều chế nó mà".
"Mục Vỹ, nghiêm túc lại cho ta, có thật không đấy?"
Vương Chí Kiệt ho khan vài tiếng rồi mắng.
"Nhạc phụ đại nhân, thật hay không thì người thử là biết thôi!"
Mục Vỹ vừa dứt câu là Vương Chí Kiệt bay ra ngoài đại điện ngay, qua vài giây lại gấp rút chạy về.
Ông ấy đang nắm Lí Trạch Lâm và một cậu thanh niên.
Lí Trạch Lâm lúc này tóc bay phơi phới, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng, đôi mắt đỏ rực trông cực kỳ đáng sợ.
"Đây ạ!”
Mục Vỹ lấy hai viên Thanh Tâm Đan ra đưa cho Vương Chí Kiệt.
Ông ấy vỗ một chưởng vào ngực Lí Trạch Lâm, cưỡng chế cho gã nuốt đan dược xuống.
Không lâu sau đó, Lí Trạch Lâm không giãy giụa nữa, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
"Cha? Sao mọi nguoi lại nhìn con như vay?"
Lúc mở mắt lần nữa, ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3724376/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.