"Thôi, có thật hay không thì chờ con xử gọn những kẻ ngoài kia là người tự khắc hiểu thôi".
Mục Vỹ xoay người nhìn ba vị điện chủ, nói: "Chỗ của ta có một ít Thanh Tâm Đan, hẳn là có thể hóa giải ma khí của họ".
"Giỡn chơi chắc!"
Hắn vừa nói xong, một trưởng lão trong điện Tam Cực phản bác: "Thanh Tâm Đan chỉ là đan dược tam phẩm thôi, làm ăn gì được chứ?"
Mục Vỹ chỉ nhíu mày một thoáng rồi mỉm cười: "Nếu là do các ông luyện chế thì dĩ nhiên không làm ăn được gì, Thanh Tâm Đan do ta luyện chế thì hữu dụng lắm, vì ta thay đổi cách điều chế nó mà".
"Mục Vỹ, nghiêm túc lại cho ta, có thật không đấy?"
Vương Chí Kiệt ho khan vài tiếng rồi mắng.
"Nhạc phụ đại nhân, thật hay không thì người thử là biết thôi!"
Mục Vỹ vừa dứt câu là Vương Chí Kiệt bay ra ngoài đại điện ngay, qua vài giây lại gấp rút chạy về.
Ông ấy đang nắm Lí Trạch Lâm và một cậu thanh niên.
Lí Trạch Lâm lúc này tóc bay phơi phới, toàn thân tỏa ra sát khí kinh khủng, đôi mắt đỏ rực trông cực kỳ đáng sợ.
"Đây ạ!”
Mục Vỹ lấy hai viên Thanh Tâm Đan ra đưa cho Vương Chí Kiệt.
Ông ấy vỗ một chưởng vào ngực Lí Trạch Lâm, cưỡng chế cho gã nuốt đan dược xuống.
Không lâu sau đó, Lí Trạch Lâm không giãy giụa nữa, chỉ lắc đầu nguầy nguậy.
"Cha? Sao mọi nguoi lại nhìn con như vay?"
Lúc mở mắt lần nữa, ma khí trong mắt Lí Trạch Lâm đã biến mất, thay vào đó là sự ngơ ngác.
"Con còn dám hỏi tại sao nữa à? Thằng nhóc thối tha này, lát nữa ta tính sổ với con sau!", Lí Vân Tiêu hừ lạnh, sau đó ông ấy cười xòa với Mục Vỹ: "Mục Vỹ à, cậu xem, ngoài đó còn những mấy nghìn người bị ma hóa, Thanh Tâm Đan này ... "
"À, không sao hết, Vỹ Minh ta còn tồn trữ khoảng mười nghìn viên, chắc chắn đủ cho họ dùng!"
Mục Vỹ bật chế độ thương nhân: "Nhưng mà, à thì ... Điện chủ Lí, ông cũng biết đấy ... đan dược mà, mất nhiều công sức luyện chế lắm, số nhân lực và vật lực cần dùng không đùa được đâu, ông thấy có lý chứ?"
"Thẳng quỷ kia, cậu tính làm gì đấy!"
Vương Chí Kiệt bỗng mắng: "Nhãi con nhà cậu còn dám đòi thù lao với ta à? Phắn giùm, lấy đan dược ra đây nhanh lên, không là ta bảo Tâm Nhi trị cậu một trận nhớ đời đấy!"
Thôi toang!
Mục Vỹ nghe vậy thì gãi đầu, cười khổ sửa lại: "Nhạc phụ ơi, con đâu có ý đó, con chỉ muốn nói là luyện chế đan dược rất tốn công, con đã dành rất nhiều tâm huyết vào nó thôi mà".
"Rồi có đưa không!"
"Có ạ, có ạ, con có bảo không cho đâu, người kích động như thế làm gì!"
Mục Vỹ đau khổ nhìn Vương Chí Kiệt, lấy một chiếc nhẫn ra.
Cảnh tượng hắn thấp cổ bé họng hiếm thấy này làm nhóm Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ sau lưng cười thầm.
"Chỗ này có mười nghìn viên Thanh Tâm Đan ạ, đừng chê con keo kiệt đấy nhá, trong Vỹ Minh chỉ có mấy trăm nghìn viên thôi".
Chỉ có mấy trăm nghìn viên thôi!
Lời bộc trực của hắn suýt thì làm Vương Chí Kiệt hộc máu.
Trong tình thế Ma tộc huy động binh lực xâm lăng hiện nay, Thanh Tâm Đan chính là đan dược cứu mạng quý giá, còn đáng tiền hơn cả đan dược bát phẩm hay cửu phẩm.
Thế mà tiểu tử này một hơi luyện chế ra nhiều thế này.
Vương Chí Kiệt còn nghi ngờ Mục Vỹ cố ý thả Ma tộc ra để kiếm một mẻ lớn nữa là.
"Khổ trưởng lão, Vu trưởng lão, các ông thống lĩnh các cao thủ cảnh giới Thông Thần chế ngự những người đó rồi cho họ ăn đan dược".
"Rõ!"
Bầu không khí trong đại sảnh dần trở nên náo nhiệt.
"Vừa giải độc xong là ta dẫn người phản công ngay!", Vương Chí Kiệt trầm giọng quát.
"Quân có mười nghìn người thôi cũng đòi xâm chiếm điện Tam Cực của ta, làm như dễ an lắm!'
"Ấy đừng đừng!", Mục Vỹ bỗng nhiên ngăn cản: "Nhạc phụ đại nhân, con có một cách đảm bảo người đánh lùi được bọn chiến sĩ Ma tộc mà không mất một binh một tốt nào. Có điều cách của con phải dùng rất nhiều Linh Tinh, cũng do Vỹ Minh nhà nhỏ, làm ăn khó khăn nên ... "
"Thằng ôn này còn dám bảo hôm nay tới đây không phải để làm ăn à?"
"Không phải đâu ạ, đương nhiên là con tới để cứu người rồi, chỉ là con cũng nên được nhận lại chút tiền công chứ".
"Còn chưa cứu đã đòi tiền là sao?"
Mục Vỹ cười tự tin: "Chỉ cần người nói một câu, con sẽ giải quyết cho người ngay và luôn".
Thấy Vương Chí Kiệt nhìn mình với vẻ nghi ngờ, hắn vội vàng thuyết phục: "Nhạc phụ đại nhân nghĩ đi, Ma Cách này chỉ là một trong 18 đại ma vương. Hai tên ma vương thứ mười bảy, mười tám này nắm giữ lực lượng một trăm nghìn chiến sĩ Ma tộc, vẫn còn mười sáu ma vương trước đó và bốn đại ma hoàng nữa, còn lau lắm mới đến chiến tranh thực sự!"
"Nếu người hao phí một lượng lớn binh mã ngay từ bây giờ thì khi Ma tộc thực sự dốc vốn liếng, điện Tam Cực phải chật vật lắm còn gì!'
"Vòng vo tam quốc mãi, đích thị là có ý đồ gì rồi. Rốt cuộc là cách gì, nói mau!"
"Làm gì có chuyện đó!"
Mục Vỹ cười gượng: "Thôi thôi, con giúp người vậy. Hôm nay coi như con chịu lỗ, lỗ sặc máu luôn. Mà xem như làm mẫu một lần cũng được, hy vọng lần sau sẽ có thu hoạch lớn".
Hắn tủm tỉm nhìn mọi người đang còn mờ mịt: "Ba vị điện chủ, tên Ma Cách kia không đơn giản nên ta nghĩ chỉ có ba vị mới có thể thu phục ông ta. Bọn ma tướng dưới trướng thì không thành vấn đề, cứ giao đám ma binh đó cho ta!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]