"Hả? Có chuyện gì vậy?"
"Phía điện Tam Cực có biến rồi ạ. Ma Cách đang chỉ huy đội quân Ma tộc tấn công điện Tam Cực, nhiều người trong điện bị nhiễm ma khí, trở nên cuồng loạn rồi ạ!"
"Sao?"
Mục Vỹ nhíu mày ra lệnh: "Các ngươi ở lại đây canh giữ, tuyệt đối không được rời khỏi thành Đông Vân, nhân tiện chôn thêm một số quả bom Hắc Viêm để phòng ngừa bất trắc. Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực, mấy đứa đến điện Tam Cực với ta".
"Rõ!"
"À khoan, phía Vũ Tiên Môn sao rồi? Giao bom Hắc Viêm cho họ chưa?", Mục Vỹ lại nói: "Cho họ mười quả chơi cho vui trước, đến khi họ thấy được lợi ích của chúng thì Vỹ Minh chúng ta giàu to!"
"Đã giao cho họ rồi ạ, nhưng mà hình như đội quân Ma tộc bên Vũ Tiên Môn tự động rút lui rồi".
"Tự động rút lui?"
Mục Vỹ ngẩn người.
Vũ Thanh Mộc này cũng giỏi phết chứ.
"Vậy thì chúng ta mau đi thôi!"
Mục Vỹ nhìn những người xung quanh, ra lệnh.
Nếu biến cố xảy ra trước đó, nhất định nhóm Cảnh Tân Vũ sẽ còn nghĩ rằng dù bản thân có chạy tới điện Tam Cực cũng chỉ làm pháo hôi mà thôi.
Nhưng bây giờ đã khác.
Ai cũng có hơn mười quả bom Hắc Viêm trong tay, nhóm Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ mừng hết biết.
Lần này họ đi không phải vì liều mạng cho một trận ác chiến, mà là đi ném bom.
Phải nổ chết đám rùa đen khốn kiếp kia mới được.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3724375/chuong-532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.