🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chiến Âm gầm lên, một hạt châu đen xuất hiện trong tay.

Đây là một hạt châu có màu đen bóng mượt, nhưng màu đen này đem lại cảm giác khác với ma khí.

Người Chiến Âm lơ lửng, một màn chắn đen kịt hiện ra trước mặt gã.

"Đây là ma cầu Hắc Bà La do ma vương Ma Cách của Thập Bát Ma Ngục bọn ta ngưng tụ từ tinh phách của hơn mười nghìn chiến sĩ Ma tộc, ngươi có dám chắc phá vỡ nó nổi không?"

Có ma cầu Hắc Bà La nơi tay, gã thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Mấy tiếng lạch cạch vang lên liên hồi, đột nhiên một chiếc khôi giáp bao bọc lấy người Chiến Âm.

Một tấm khiên cũng xuất hiện trong tay gã ngay sau đó.

Đó là một chiếc khiên đen tuyền, một mặt nhẫn bóng như gương, mặt kia đầy những gương mặt dữ tợn.

Sau khi lấy ba trang bị phòng ngự ra, Chiến Âm nhìn Mục Vỹ với vẻ tàn nhẫn.

"Thứ con người hèn mọn, đi chết đi!"

Vì đã có ba vũ khí phòng thủ nên Chiến Âm thấy tự tin hẳn, gã xông tới đối đầu trực diện với Mục Vỹ.

"Có chết hay không không phải do ngươi quyết định!"

Mục Vỹ đanh mặt chạy đến, hỏa cầu sau lưng ầm ầm bắn ra.

Âm ...

Tiếng nổ vang dội truyền đến, quả cầu lửa khổng lồ kia nhấn chìm Chiến Âm chỉ trong tích tắc.

Khung cảnh này làm cho Chiến Vưu đứng bên kia tái mặt.

Nhưng nghĩ đen việc Chiến Âm có đem theo rất nhiều chí bảo thuộc về Ma tộc được ma vương Ma Cách ban thưởng, nét mặt Chiến Vưu chỉ căng thẳng một lát rồi thả lỏng ngay.

Hắn ta có một niềm tin tuyệt đối rằng đòn công kích của Mục Vỹ không thể phá vỡ chúng, nhưng dù tin chắc là thế, hắn ta vẫn thấy hơi lo lắng một chút.

Chiến Vưu tung một đòn đay Vạn Qu lão nhân ra xa rồi nhìn về hướng vụ nổ xảy ra.

Chắc Chiến Âm sẽ lành lặn rời khỏi vùng khói lửa kia ngay thôi.

Loong coong ...

Bỗng dưng có tiếng vọng lại từ trong vụ nổ, chiếc khiên rơi xuống đất, một mặt của nó đã bị thủng mấy lỗ cháy sém.

Trong khu vực mịt mù kia không còn gì khác ngoài cái khiên.

Chiến Âm đâu?

Chiến Vưu sững sờ, trợn trừng mắt nhìn bầu trời đã mất đi một bóng người.

"Mục Vỹ, ngươi giấu ngũ đệ của ta ở đâu rồi?", hắn ta chửi bới.

"Ngươi không thấy à?"

Mục Vỹ vừa phủi tay vừa nói: "Nấp sau đám mây rồi, chắc phải đợi đến kiếp sau các ngươi mới tái ngộ đấy!"

"Ngươi chán sống rồi!"

"Ngươi mới chán sống!"

Vạn Quỷ lão nhân thình lình lớn giọng nói: "Chơi với ngươi nãy giờ, đến lúc kết thúc rồi. Có là cảnh giới Niết Bàn tầng thứ ba thôi mà cũng dám vênh váo với lão tử, chết đi cho đỡ chật đất!"

Vạn Quỷ lão nhân thét gào. Nhiếp Hồn Châu bay ra khỏi lòng bàn tay ông ta rồi phối hợp với kính Phong Hồi, một âm linh nhanh nhẹn bay ra khỏi Nhiếp Hồn Châu.

Âm linh nọ bao trùm Chiến Vưu chỉ trong giây lát.

Hắn ta kêu gào trong đau đớn, hai tay bấu vào đầu thật chặt, trên mặt là vẻ thống khổ cùng cực.

"Lão già kia, ông mới làm gì đấy!"

"Khà khà, làm gì à? Đây là món đồ chơi lão quỷ ta đây mới nghiên cứu ra, tiện thể lấy ngươi làm vật thí nghiệm luôn!"

Vạn Quỷ lão nhân cười hả hê, Nhiếp Hồn Châu ông ta đang cầm mỗi lúc một sáng rỡ.

Đúng lúc này, một tiếng rít gào xé trời bất chợt truyền đến từ đằng xa. Tần Mộng Dao dùng băng kiếm của mình đâm vào ngực một ma tướng.

Tên ma tướng đó còn chưa kịp phản kháng, hồn đàn dưới chân gã ta đóng băng hết toàn bộ rồi nổ nát bấy. Chết.

Tần Mộng Dao chỉ là tầng thứ nhất của cảnh giới Niết Bàn trong khi tên ma tướng này đã là tầng thứ hai, vậy mà cô có thể giết gã ta một cách lưu loát và dễ dàng đến vậy.

"Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi, cả thành Đông Vân và Vỹ Minh của ngươi cũng như thế, tất cả những gì ngươi có đều sẽ biến mất!"

Chiến Vưu rít gào, thoi thóp rồi bỏ mạng.

Bốn tầng hồn đàn dưới chân Vạn Quỷ lão nhân bỗng nhiên phát sáng.

Trong nửa năm qua, Mục Vỹ gần như đã dùng hết số bảo vật trong Vạn Quỷ Phủ Quật để giúp Vạn Quỷ lão nhân thành công tiến vào Niết Bàn tầng thứ tư.

Giờ phút này, không ngờ hồn đàn của ông ta có dấu hiệu ngưng tụ, trông có vẻ sắp tự mở hồn đàn thứ năm rồi.

"Ông ... ", Mục Vỹ kinh ngạc bật thốt.

"Hê hê, lão quỷ mới phát hiện là kính Phong Hồi và Nhiếp Hồn Châu kết hợp với nhau có thể thôn tính hồn đàn Ma tộc, có lẽ là do công pháp lão quỷ đang tu luyện đấy!"

Mục Vỹ gật đầu.

Vạn Quỷ lão nhân trông đần đần vậy thôi nhưng thực ra rất lanh lợi trong việc tu luyện, điểm này hắn đã biết từ mười nghìn năm trước rồi.

Nhìn luồng ma khí đang quay cuồng dưới đất, Mục Vỹ khẽ thở phào.

Trong trận chiến này, Vỹ Minh hầu như không bị tổn thất gì cả, trong khi đội quân khổng lồ gồm mười nghìn binh lính bao gồm năm ma tướng của Ma tộc thì chết sạch.

Sau ngày hôm nay, tất cả mọi người của Vỹ Minh sẽ đều kính phục Mục Vỹ như một vị thần.

Họ chưa bao giờ thấy Mục Vỹ sử dụng những quả bom Hắc Viêm đó lần nào. Tuy quả bom đó chỉ nổ đúng một lần nhưng uy lực của nó lại ăn đứt tính sát thương của một món đia khí cực phẩm.

Quá mạnh!

"Mặc Dương, con chia Thanh Tâm Đan cho mọi người ăn đi. Ma khí của Ma tộc sẽ làm kích động những cảm xúc tiêu cực trong võ giả, người của Ma tộc không bị ảnh hưởng nhưng với chúng ta thì khá gay go".

"Vâng!"

Đưa ra chỉ thị xong, Mục Vỹ nhẹ nhõm thở phào.


Tuy nhiên, rất dễ thấy Ma tộc trong các thành trấn của con người.

Hiển nhiên Mục Vỹ biết cách đối phó bọn Ma tộc rồi.

"Thưa minh chủ, có biến ạ!"

Đang lúc Mục Vỹ suy nghĩ thì một thám tử hớt hải chạy tới.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.