"Tốt, tốt lắm!"
Nghe thấy thế, Quân Vô Tà vỗ tay nói: "Mục Vỹ mà chết thì tốt, quá tốt!"
“Có dị vật xuất hiện trong Ma Uyên là một tai hoạ, nhưng cũng là cơ hội. Truyền lệnh xuống cho bảy mươi hai đảo nhỏ của đảo Thiên Tà, nghiêm chỉnh chờ lệnh, sắp tới tuyệt đối không được đi đâu. Để ta xem, sau kiếp nạn này ai vẫn có thể tồn tại!"
Cùng lúc đó ở Tụ Tiên Các.
Thạch Trung Nguyên đang ngồi nghiêm chỉnh trong một căn phòng với vẻ mừng rỡ.
Căn phòng có màu chủ đạo là mau hồng, thoang thoảng hương thơm dịu nhẹ, rõ ràng là phòng của phụ nữ.
Thạch Trung Nguyên chắp tay, nói với người phụ nữ ngồi sau tấm rèm: "Các chủ, sau trận chiến ở Thánh Đan Tông lần này thì Mục Vỹ đó chết là cái chắc, người xem chúng ta có cần ... "
"Thạch Trung Nguyên, ông đúng là ngày càng lú lẫn rồi đấy!"
Giọng nói lánh lót vang lên sau bức rèm: “Ông tưởng Thánh Vũ Dịch chịu dừng tay là vì sợ Vũ Tiên Môn đó thật sao? Bây giờ, việc Tụ Tiên Các cần làm là đề phòng kiếp nạn sắp tới, Vỹ Minh có vượt qua được cơn hoạn nạn này hay không cũng chưa biết được đâu!"
"Tông chủ nói phải!"
Thạch Trung Nguyên run rẩy, không còn chút dáng vẻ nào của cường giả tuyệt thế cảnh giới Niết Bàn tầng thứ tư nữa.
"Còn Mục Vỹ, ông hãy cử người đi thăm dò, xem hắn đã chết thật hay chưa!"
Một bóng người già nua đang ngồi xếp bằng trong một căn mật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3720901/chuong-520.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.