Chương trước
Chương sau
"Ta không đi!"

Trong đại sảnh Vỹ Môn, Mục Vỹ vừa nghe Lí Trạch Lâm nói xong từ chối ngay tắp lự.

"Sao vậy?", Lí Trạch Lâm cực kỳ ngạc nhiên: "Mục huynh, vào Vạn Quỷ Phủ Quật đúng là thu hoạch được rất nhiều thứ tốt nhưng không phải lần nào cũng tìm được kho tàng đâu, hiếm lắm!"

"À thì... Lí Trạch Lâm, huynh về nói cho ba vị điện chủ là Mục Vỹ không có số hưởng kho báu, không đi Vạn Quỷ Phủ Quật đâu. Lần sau đi, lần sau đi".

"Nếu lần này đi thì có cơ hội gặp được thiên chỉ kiêu tử của các thế lực lớn trên Trung Châu Đại Lục đấy Mục huynh, chắc huynh hứng thú với chuyện này chứ?"

"Thôi ta xin kiếu!"

Mục Vỹ tiếp tục từ chối: "Lí huynh, huynh cũng biết Vỹ Môn do đệ tử bảo bối của ta quản lý vừa đi vào ổn định mà, ta đi rồi lỡ có chuyện gì thì sao? Giờ ta không đi được đâu!"

"Ơ kìa..."

Ban đầu Lí Trạch Lâm đoán rằng chắc chắn Mục Vỹ sẽ mừng rớt nước mắt khi biết mình được cho theo cùng trong chuyến đến Vạn Quỷ Phủ Quật, không ngờ hắn cứ luôn miệng từ chối.

Khó cho gã quái

Lúc Lí Trạch Lâm trở lại điện Tam Cực bẩm báo, ba vị điện chủ cũng ngạc nhiên quá đỗi.

Cơ hội quý giá thế này mà Mục Vỹ không muốn đi?

"Các huynh nhìn kìa, các huynh nhìn kìa, tiểu tử này đúng là ngu ngốc, tham sống sợ chết quá! Chẳng biết Tâm Nhã vừa ý cậu ta chỗ nào nữa!", Vương Chí Kiệt hùng hổ nói, cực kỳ tức giận.

Vương Tâm Nhã, con gái của ông ấy chạy sang thành Đông Vân mất rồi, đã vậy con rể tương lại còn cái kiểu này, ông ấy mất mặt quá đi mất.

"Lão Vương, huynh gấp cái gì, chưa biết nguyên nhân mà?”, Lí Vân Tiêu lên tiếng: "Trạch Lâm, lại nói cho Vương thúc thúc của con biết cụ thể xem nào?"

"À, là thế này. Mục Vỹ bảo rằng hiện tại Vỹ Môn vừa sáp nhập, cần huynh ấy ở lại thành Đông Vân trông chừng phòng khi xuất hiện biến cố ạ'.

"Lảm nhảm!"

Vương Chí Kiệt mắng: "Cậu ta nghĩ mình là ai? Cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba là ngon lắm chắc? Lâm Khánh Khiếu không trông được hay sao mà cần cậu ta trông?”

"Khụ khụ... Vương thúc thúc, là tầng thứ tư...", Lí Trạch Lâm lúng túng sửa lại.

"Cậu ta..., Vương Chí Kiệt muốn nói tiếp lại nghe vậy, tức thì ngẩn người.

Tầng thứ tư?

Thông Thần tầng thứ tư rồi?

Sao chưa gì tiểu tử này đã lên một tầng cảnh giới thế kia!

"Chà, Vương huynh, ta nghĩ huynh nên tự đi thuyết phục thằng bé đi, bọn ta không can thiệp vào đâu!"

"Chuẩn rồi chuẩn rồi, chuyện nhà huynh nên bọn ta cũng không tiện xen vào!"

Lí Vân Tiêu và Dương Đình Ngọc vừa cười ha ha vừa rời khỏi đại điện. Lí Trạch Lâm không dám chần chừ, vội vàng đi theo.

"Tên nhãi chết bầm, để xem cậu ta tính làm gì!"

Đêm đó, Mục Vỹ vừa tu luyện xong thì cảm nhận được một khí tức nguy hiểm tiếp cận từ sau lưng.

Một đóa hỏa liên tím tức khắc bốc cháy, phừng một tiếng, nổ ra những ngọn lửa tím rực rỡ.

Nhưng sự bộc phát của hỏa liên tím bị một chưởng dập tắt như chỉ là thổi tắt một ngọn nến, chẳng làm nên chuyện gì.

"Ông là ai?"

Mục Vỹ nhìn người đàn ông trung niên có nét cương nghị trước mặt, lạnh lùng hỏi.

"Cậu khỏi cần biết ta là ai!", Vương Chí Kiệt giận dữ nói: "Ba năm trước, Mục Vỹ cậu rơi xuống Lôi Âm Cốc, may mắn có được thiên hỏa, ba năm sau quay trở lại một cách vinh quang, bày mưu lập kế làm dấy lên mâu thuẫn giữa Lục Ảnh Huyết Tông và Thánh Đan Các thông qua thu phục Thông Thần Các, Địa Sát Đường và Tụ Tiên Các dưới thân phận Tử Mộc, bản thân thì làm ngư ông đắc lợi. Sau đó tiêu diệt ba gia tộc Cổ, Lâm và và hoàng thất, báo thù thành công!"

"Nhưng người tính không bằng trời tính!", Vương Chí Kiệt nói tiếp: "Không ngờ những việc đó lại liên tiếp dẫn tới sự phẫn nộ của ba cao thủ vượt trên Thông Thần là tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch, tông chủ Lục Ảnh Huyết Tông - Mạnh Nhất Phàm, đảo chủ đảo Thiên Tà - Quân Vô Tà".

"Dù vậy, cậu vẫn có thể khiến Mạnh Nhất Phàm và Quân Vô Tà có xích mích với nhau, chiến thắng hai người họ với Cổ Ngọc Long Tinh, nhưng cuối cùng bất

lực bị tông chủ Thánh Đan Tông - Thánh Vũ Dịch bắt đi, từ đó mai danh ẩn tích".

"Chuyện này mới qua mấy tháng mà cậu đã đến Trung Châu rồi, đúng là tài giỏi!"

Nghe thấy lời nói của người này, Mục Vỹ ngẩn người một chốc rồi mỉm cười. "Kính chào tiền bối!" "Hửm? Cậu biết ta là ai sao?", Vương Chí Kiệt sửng sốt.

"Tất nhiên rồi ạt"

Mục Vỹ thản nhiên trả lời: "Tiền bối tức giận với vấn bối nhưng lại không ra tay giáo huấn. Tiếp đó, tiền bối nắm rõ mọi chuyện của vãn bối, hẳn là Lí Trạch Lâm đã kể. Tu vi của tiền bối cao như thế có lẽ là người nắm giữ chức vụ cao trong điện Tam Cực. Người có thể làm một vị quyền cao chức trọng trong điện Tam Cực đến gặp vãn bối một chuyến chỉ có Tâm Nhi, do đó người là... phụ thân của 'Tâm Nhi, Vương Chí Kiệt, điện chủ Vương!"

"Tiểu tử thối này, khéo ăn khéo nói thật đấy, nhưng chẳng được tích sự gì đâu!"

Mục Vỹ ho mấy cái: "Trước đây các thế lực lớn trong Trung Châu Đại Lục thường đi ba năm một lần nhưng kết quả thì sao? Đều về tay không cả. Chưa kể lần nào đi cũng thiệt hại rất lớn mới đổi lại được chút lợi ích nhỏ nhoi đó, không đáng chút nào".

"Nhưng nếu lần này đúng lúc kho tàng mở thì sao?"

Mở? Có mở cũng là đồ giả, chết còn thảm hơn nữa!

Đương nhiên Mục Vỹ chỉ để câu này trong lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.