"Xác suất để kho tàng mở ra nhỏ như nào, chẳng lẽ tiền bối vẫn chưa nhận ra sau nhiều lần tổn thất đó?"
"Sao mà nói lý mãi thế? Nói nhiều quá, tóm lại là cậu sợ chứ gì?", Vương Chí Kiệt gắt gỏng: "Nếu ta ép cậu đi thì sao!"
"Thì vãn bối đi thôi!" "Lý do?” "À thì... không thể làm trái lời phụ mẫu được!"
"Cái thằng khốn.."
Mục Vỹ vội vàng n Nếu người muốn con đi thật thì con sẽ đi, nhưng con phải có tiếng nói tuyệt đối. Ngoài ra, con có thể hứa với người rằng sẽ không ai bị thương trong chuyến đi này, còn về kho báu... cái này thì không hứa được".
"Hửm?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Vương Chí Kiệt trầm ngâm.
Trong Vạn Quỷ Phủ Quật nguy hiểm trùng trùng, số người bị thương trong những lần thám hiểm trước đây không phải ít. Mà đấy còn là chưa đi sâu vào, lần này đại điện nổi lên trên mặt đất, ông ta sợ mức độ nguy hiểm sẽ còn cao hơn.
Nhưng Mục Vỹ lấy tự tin ở đâu để hứa tất cả mọi người sẽ bình an vô sự?
"Được, người dẫn đội lần này là tiểu tử nhà họ Lí, cậu có toàn quyền thảo luận với nó. Hai đứa Hinh Vũ và Tâm Nhã cũng đi, cả tiểu tử Dương Dương Dương của nhà họ Dương và một số thiên tài khác trong điện Tam Cực nữa. Trong chuyến đi này, cậu mà làm ta bế mặt là chết với ta".
"Còn Vỹ Môn..."
"Ta sẽ trông nom giúp cậu!"
"Được quá ạI"
'Thấy Mục Vỹ đồng ý mau lẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/muc-than/3711301/chuong-451.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.