Chương trước
Chương sau
“Trạch Lâm, thành Đông Vân đã nộp phí chưa?” Vương Chí Kiệt nhìn Lí Trạch Lâm ở phía dưới rồi ôn tồn cười hỏi ạ!

Qua ba tháng tổ chức lại, nay Vỹ Môn đã trở thành bá chủ mới của thành Đông Vân, tiền môn chủ Lâm Khánh Khiếu đã đột phá cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám”.

Dương Đình Ngọc nói: “Sao? Lâm Khánh Khiếu ư? Ngày xưa, ta từng gặp ông ấy, người này rất kiên định, có thể bước vào cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì đúng là không đơn giản!”

“Này Dương huynh, ta còn nghe nói Lâm Khánh Khiếu ấy có thể đột phá cảnh giới là nhờ vào sư phụ của con rể Mặc Dương của mình. Chuyện này có đúng không hả Trạch Lâm?”

“Bẩm trưởng tộc Vương, đúng ạ!”

Lí Trạch Lâm do dự một lát rồi nói tiếp: “Với lại, muội muội Tâm Nhã và người

này...

“Trạch Lâm!”, nghe thấy thế, Lí Vân Tiêu lên tiếng.

“Lão Lí, sao huynh không cho cậu ấy nói?”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Hai cô con gái của ta có tính cách giống mẹ, luôn thích làm theo ý mình, Tâm Nhã lại còn... haizz...”

“Trưởng tộc Vương, muội muội Tâm Nhã chỉ có tình cảm với sư phụ của Mặc Dương, mà Mục Vỹ đó cũng xứng đôi với muội muội Tâm Nhã”, Lí Trạch Lâm nói một cách khéo léo.

“Ta thấy Mục Vỹ đó chưa bằng Lí Trạch Lâm con được!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Nha đầu này chỉ giỏi kiếm chuyện cho ta, chứ nào biết san sẻ gánh nặng với cha mình như con”.

Lí Trạch Lâm cười khổ một tiếng.

“Lão Vương, hay hôm nào chúng ta tới coi con rể tương lai của huynh thế nào. địt"

“Ta không thèm!”, Vương Chí Kiệt hừ nói: “Có câu tuyển rể như nhìn con gái mình bị heo cướp đi mất, giờ ta đang thấy đúng như vậy đấy. Mục Vỹ đó, ta nhìn sao cũng thấy không xứng”.

“Đó là do hắn mới tới Trung Châu Đại Lục thôi, chứ hắn đã đắc tội hết với Thánh Đan Tông, Lục Ảnh Huyết Tông và đảo Thiên Tà rồi. Để coi bước tiếp theo

tiểu tử này định làm gì!”

Chuyện Tử Mộc chính là Mục Vỹ đương nhiên không thể giấu được tai mắt của các thế lực lớn của điện Tam Cực.

Những chuyện mà Mục Vỹ đã gây ra ở đế quốc Nam Vân cũng rất nổi tiếng, những người có máu mặt như bọn họ đương nhiên phải có tai mắt rồi.

“Thôi vậy, thôi vậy!”

Lí Vân Tiêu xua tay nói: “Ba tháng nữa, các thế lực lớn ở Trung Châu Đại Lục sẽ đổ dồn về Vạn Quỷ Phủ Quật để dò la bí mật của nơi đó. Đến lúc ấy, đương nhiên điện Tam Cực cũng sế tới, tiện thể lựa chọn vài thế lực thuộc hạ xuất sắc để cùng phát triển luôn, lúc đi nhớ dẫn theo người của Vỹ Môn!”

“Vâng, thuộc hạ sẽ đi thông báo ngay ạ!”

Chuyện Mục Vỹ bị ném vào Vạn Quỷ Phủ Quật chỉ có Thánh Vũ Dịch và Tân Mộng Dao biết, tin tức này chưa truyền tới điện Tam Cực.

Nếu bọn họ mà biết tin này, có lẽ đã lập tức lôi cổ Mục Vỹ tới để moi bằng hết bí mật ra.

Nhưng mục đích Thánh Vũ Dịch ném Mục Vỹ vào Vạn Quỷ Phủ Quật là để Tân Mộng Dao mau chóng thức tỉnh thần phách Băng Hoàng, sau đó mượn sức mạnh đó để mở Vạn Quỷ Phủ Quật.

Tình cờ thế nào vì Mục Vỹ rơi xuống Vạn Quỷ Phủ Quật nên nơi đó đã bị hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi, chỉ còn lại điện trong điện, một cung điện giả mà Vạn Quỷ lão

nhân xây dựng để cố ý đánh lừa mọi người thôi.

Nhưng chỉ có Mục Vỹ biết điều này, mà đương nhiên hắn sẽ không nói cho ai biết.

Bất kể là Thánh Đan Tông, đảo Thiên Tà hay Lục Ảnh Huyết Tông, khi đối mặt với một nơi đầy mê hoặc thế này thì sao mà cầm lòng được.

Kiểu gì họ cũng lao vào. Vì thế hắn đang chờ xem kịch hay.

Nhưng vào sáng sớm một ngày, Mục Vỹ vừa ngủ dậy đã thấy ngực mình có thứ gì mềm mại.

Hắn ngẩng lên nhìn thì thấy một gương mặt tươi cười cực kỳ quyến rũ đang lẳng lặng nhìn hắn.

“Tâm Nhi...”

“Vỹ cal”

Vương Tâm Nhã rúc đầu vào ngực Mục Vỹ, nước mắt trực trào.

“Đồ xấu xa, muội cứ tưởng huynh chết rồi, không ngờ huynh...”

Mục Vỹ nắm lấy bàn tay ngọc ngà của Vương Tâm Nhã rồi mỉm cười nói: “Sao ta có thể chết một cách dễ dàng như vậy? Yên tâm, kẻ có thể giết ta chưa tồn tại trên đời này đâu!”

“Nhưng mới sáng ngày ra muội đã leo lên giường rồi đè lên người ta thế này là nguy hiểm cho ta đấy!”

“Sao? Muội có đè huynh đâu?”

“Muội không cảm thấy à?”

Mục Vỹ mỉm cười xấu xa rồi kéo chăn, sau đó lôi Vương Tâm Nhã vào. Cảnh xuân xuất hiện trong phòng, một khung cảnh rực rỡ...

Tới khi mặt trời lên cao, hai người mới rời khỏi phòng, Mục Vỹ phát hiện Mặc Dương đang đứng cách đó không xa.

“Sư phụ!” “Hử? Mặc Dương, con đến đây làm gì?”

“À... thiếu điện chủ Lí Trạch Lâm của điện Tam Cực vừa đến ạ, nói là có chuyện muốn thương lượng với người!”

“Ừm! Hắn tới lâu chưa?”

“Từ sáng sớm ạI”

“Cái gì? Thế sao bây giờ con mới bảo ta!”, Mục Vỹ ngẩn ra. “Tại...”


“Thế hắn tới có chuyện gì? Ta đã nộp đủ phí cho điện Tam Cực rồi mà!”, Mục Vỹ khó hiểu nói.

“Ba tháng nữa, các thế lực lớn đều sẽ phái người tới Vạn Quỷ Phủ Quật, Lí bá bá biết huynh là con rể của cha muội nên muốn huynh đi cùng!”

“Cái gì?”

Nghe thấy thế, Mục Vỹ trợn mắt há mồm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.