Chương trước
Chương sau
'Thật sự không một ai tin có chuyện này xảy ra.

Lý do là bởi Vỹ Môn đang trên đà sa sút, nhưng ai dè họ không cần động tới binh đao đã thu phục được ba môn phái khác.

Trong đại sảnh của Vỹ Môn lúc này. Mục Vỹ ngồi ngay ngắn ở vị trí trên cùng, còn Mặc Dương ngồi bên cạnh.

Ngồi lần lượt bên dưới là các cường giả cảnh giới Thông Thần của ba môn phái lớn như Thạch Thiên Phong, Thạch lão nhị, Thạch lão tam, Độc Ngọc Tử, Dương Thiên, Âm Đế.

Mục Vỹ nhìn mọi người rồi cất giọng: “Ta đã thực hiện lời hứa với mọi người, giờ ta chỉ cần sự trung thành của các ngươi thôi”.

“Ngoài ra, Vỹ Môn không chứa chấp kẻ bất tài, mỗi tháng ít nhất phải đột phá cảnh giới một lần, nếu ba tháng liên tiếp vẫn giậm chân tại chỗ thì sẽ bị đuổi ngay lập tức. Tài nguyên và vật liệu để tu luyện thì các ngươi không cần phải lo, tiền phí cho điện Tam Cực cũng thế, các ngươi chỉ cần nâng cao thực lực thôi”.

“Nhưng có một điểm ta cần phải nhấn mạnh, ta đã đưa cho các ngươi võ kỹ, công pháp cùng tài nguyên để tu luyện rồi, vì thế sau này thành Đông Vân sẽ là thiên hạ của Vỹ Môn, từ giờ sẽ chỉ có Vỹ Môn thôi, chứ không còn Đao Minh, Độc Thần Môn và Âm Dương Phái nữa".

“Cuối cùng ta muốn nói là chất độc của hoả liên trên cánh tay các ngươi là do các ngươi tự nguyện đưa vào, chỉ cần các ngươi không phản bội Vỹ Môn thì chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì cả. Nếu ai làm chuyện gì bất trung với Vỹ Môn thì ta sẽ giết kẻ đó ngay”.

“Tôn chủ yên tâm, có bao nhiêu đan dược, linh thạch và linh khí để dùng thế này thì tôn chủ có đuổi, Thạch lão đại ta cũng không đi đâu ạ!”, Thạch Thiên

Phong cười lớn nói.

Độc Ngọc Tử có vẻ u ám, trầm giọng nói: “Ta còn muốn theo tôn chủ học độc thuật...

Dương Thiên là một người đàn ông trung niên vạm vỡ, ông ta nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Ta còn muốn tôn chủ truyền nốt cho pháp quyết tu luyện!”

Nói rồi, ông ấy dịu dàng nhìn sang Âm Đế ở bên cạnh.

Âm Đế là một người phụ nữ xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha, bà ấy đang nhìn Dương Thiên rồi trách mắng gì đó.

Tối qua, bọn họ đã thay đổi công pháp, tu luyện theo bí tịch hợp hoan mà Mục Vỹ truyền cho, phải nói là mơ màng như người say rượu, vì thế bây giờ chỉ muốn tu

luyện công pháp tiếp theo thôi, chứ nào còn tâm tư nghĩ tới chuyện khác.

“Nếu vậy thì ta mong mọi người hãy nhớ lời mình đã nói hôm nay, bởi ta nghĩ mọi người sẽ không thể chịu được cái giá của sự phản bội đâu!”

Mục Vỹ hờ hững nói.

Hắn biết rõ thứ đáng tin nhất khi thu phục lòng người là tình nghĩa, tiếp đến chính là lợi ích và thực lực.

Càng khiến người ta tin tưởng bao nhiêu thì họ càng nể mình bấy nhiêu.

Điều Mục Vỹ muốn làm bây giờ chính là khiến người cầm đầu của ba môn phái sợ hãi.

Một tháng sau đó, Mục Vỹ chỉ ở trong Vỹ Môn để xem Mặc Dương tổ chức sắp xếp lại môn phái.

Trong một tháng này, vết thương của Lâm Khánh Khiếu đã chuyển biến tốt lên.

Khi Độc Ngọc Tử và Thạch Thiên Phong thấy Lâm Khánh Khiếu khoẻ mạnh, thậm chí còn đột phá từ tầng thứ sáu lên tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần thì đều ngạc nhiên không nói nên lời.

Vỹ Môn bây giờ là tập hợp của bốn thế lực lớn, thêm thiên binh vạn mã nữa nên đã chiếm cứ cả thành Đông Vân, hơn nữa khi Lâm Khánh Khiếu bước vào tầng thứ bảy cảnh giới Thông Thần, thế lực hạng hai này đã dần chuyển thành thế lực hạng nhất.

Sau khi chỉnh đốn lại thành Đông Vân, Vỹ Môn bắt đầu nộp phí cho điện Tam Cực.

Nhưng Mục Vỹ không lo về vấn đề này, số tiền mà Vạn Quỷ lão nhân tích luỹ cho Quang Minh Giáo hàng nghìn năm khéo còn nhiều hơn cả thế lực lớn Trung Châu bây giờ.

Bây giờ, hắn là người đứng dưới mái hiên nên phải cúi đầu, nộp phí thì nộp phí, sớm muộn gì cũng có ngày hắn bắt điện Tam Cực trả lại bằng hết.

Loáng cái ba tháng đã trôi qua, trong thời gian này, Vỹ Môn coi như đã chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi và bắt đầu thu thuế từ các hiệu buôn và thế lực nhỏ khác.

Vỹ Môn đã đổi vị trí, toạ lạc ở trung tâm thành Đông Vân, mở rộng Đao Minh của trước kia ra để Vỹ Môn toả sáng hơn.

Sau ba tháng phát triển, Vỹ Môn đã có hàng chục nghìn người, hơn nữa Lâm Khánh Khiếu tiếp tục đột phá lên cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám.

Khi môn phái nào ở Trung Châu có võ giả đạt tới cảnh giới Thông Thần tầng thứ tám thì sẽ đạt tiêu chuẩn trở thành thế lực hạng nhất.

Nhưng bây giờ xem ra Vỹ Môn vẫn chỉ ở cấp thấp trong các thế lực hạng nhất thôi.

Phía Bắc Trung Châu Đại Lục! Điện Tam Cực!

Điện Tam Cực có khí thế hùng mạnh, chính điện của ba cung điện giống hệt nhau nằm ở trung tâm của điện Tam Cực.

Lúc này có ba người đang ngồi ngay ngắn trong cung điện ở trung tâm của điện Tam Cực.

Người ngồi bên trái có dáng người cao lớn, khí chất phi phàm, trông như mới hơn ba mươi tuổi, hai tay người đó đặt lên đùi, gương mặt tươi cười nhìn xuống dưới.

Đây chính là Vương Chí Kiệt, trưởng tộc nhà họ Vương, đồng thời là một trong ba điện chủ của điện Tam Cực.

Người ngồi giữa khá gầy, nhưng tướng mạo rất anh tuấn, toàn thân trông sắc sảo như một thanh bảo kiếm.

Điện Tam Cực do ba gia tộc hạng nhất hợp nhất với nhau mà thành, qua hàng nghìn năm phát triển, cuối cùng đã thành lập được thế lực liên minh.

Qua nhiều năm phát triển của thế lực liên minh này, mối quan hệ giữa ba gia tộc lớn đã trở nên vô cùng khăng khít, nhờ các cuộc liên hôn và hỗ trợ nhau trong nhiều năm nên bọn họ đã coi nhau như người trong nhà.

Đây là lý do quan trọng nhất khiến điện Tam Cực có thể hưng thịnh đến tận bây giờ.

Ba vị trưởng tộc của đời này cũng chính là ba đại điện chủ, bọn họ không hề xét nét nhau nên mới khiến điện Tam Cực phát triển nhanh chóng trong mấy chục năm trở lại đây. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.