Chương trước
Chương sau
"Sư phụ..."

"Hới Phải rồi phải rồi, chưa cho hai đứa nữa!", Mục Vỹ vỗ đầu một cái, vui vẻ nói: "Cho con một bảo kiếm địa khí hạ phẩm!"

Hắn cười nhìn Lâm Tinh. "Sư phụ, còn con thì sao?”

"Con à... Kiếm thuật sư phụ dạy con chưa đủ đô hay sao mà còn con!", Mục Vỹ bông đùa: "Không thì ta dạy thêm cho con một bộ kiếm thuật đi!"

"Tạ ơn sư phụ!”

"Thôi, tạm gác chuyện này sang một bên đã, nói cho ta nghe tình hình ở Vỹ Môn đi!"

"Vâng!"

Mặc Dương nghiêm mặt: "Trước khi con đến đây, thành Đông Vân vốn do Đao. Minh quản lý, nhưng minh chủ Đao Minh vừa qua đời không lâu nên thành Đông Vân cũng trống chủ".

"Về việc này, điện Tam Cực chỉ yêu cầu nửa năm sau bắt đầu cống vật lại cho họ là được. Họ không quan tâm người dâng lễ là ai, nhưng tuyệt đối không được

thiếu dù chỉ một phần!"

"Thế nên hiện nay, Đao Minh, Độc Thần Môn, Âm Dương Phái và Vỹ Môn đều đang cạnh tranh chức thành chủ".

"Cái này thì đơn giản còn gì bằng!"

Mục Vỹ đứng thẳng người, cười nói: "Ta thấy con hợp làm thành chủ lắm đấy!" "Con á?"

"Chứ còn ai!"

"Sư phụ, người đừng đùa nữa!", Mặc Dương cười trừ: "Vỹ Môn mới giảm một nửa quân số, tổn thương nguyên khí nặng nề đây này, con làm gì có cửa".

"Giảm một nửa quân số gì? Rồi mai cũng quay về thôi mà?" Mục Vỹ tự tin bảo đảm.

"Ủa sư phụ, độc Hỏa Liên gì đó người nói là thật hả? Không phải để lừa họ hả?", Mặc Dương đần mặt nhìn Mục Vỹ.

"Tiểu tử thối này... Vi sư đã lừa ai bao giờ chưa?" Mục Vỹ trợn mắt quát: "Dẫn ta đi thăm nhạc phụ đại nhân của con đi!" "Vâng!"

Không hiểu sao Mục Vỹ vừa xuất hiện là Mặc Dương thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Dường như chỉ cần có hắn là chuyện gì cũng có thể giải quyết dễ dàng.

Họ đến một gian phòng sáng sủa, mở cửa đi vào trong, ngửi được mùi dược thảo nồng nặc cùng mùi hơi mốc.

"Chai" "Nhạc phụ!”

'Thấy người đang yên lặng nằm trên giường trong phòng, Lâm Tỉnh và Mặc Dương tiến lên dập đầu bái lạy rồi đứng dậy.

Mục Vỹ thì không nhanh không chậm tiến lên, hơi nhíu mày nhìn người có khuôn mặt hiền từ đang khép hờ mắt kia.

"Trúng độc bao lâu rồi?"

"Hơn hai năm rồi ạ'.

"Hơn hai năm rồi?", Mục Vỹ ngẩn người.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hắn vừa nhìn đã biết Lâm phụ trúng độc gì, đó là độc của rắn Thanh Hoa ba mắt. Loại độc này rất ghê gớm, có thể khiến một võ giả khỏe mạnh mất mạng trong nháy mắt, cũng có thể khiến người trúng độc bị độc tố ăn mòn một cách từ

từ.

Bình thường võ giả nào trúng độc này hai ngày là đi đời nhà ma rồi chứ đừng nói là hai năm!

Dường như nhận ra Mục Vỹ đang thắc mắc, Mặc Dương nói khẽ: "Phụ thân của Lâm Tỉnh có cảnh giới Thông Thần tầng thứ năm, chỉ yếu hơn minh chủ Đao. Minh vừa qua đời nên..."

'Thông Thần tầng thứ năm!

Thảo nào trụ được lâu thết

"Việc này ta cần bàn bạc với hai con!"

Mục Vỹ nghiêm túc bảo: "Nếu như ông ấy vừa trúng độc thì ta có thể giúp ông ấy tỉnh lại ngay lập tức, nhưng bây giờ muốn loại trừ độc tố thì phải trị liệu bằng lửa thôi!"

Trị liệu bằng lửa?

"Là dùng uy lực thiên hỏa của ta để loại bỏ hoàn toàn độc tố trong người ông ấy. Việc này cần một quá trình, khoảng một tháng gì đấy, nhưng xác suất thành

công chỉ có năm mươi phần trăm!"

"Năm mươi phần trăm ạ? Sư phụ, lần đầu tiên con nghe sư phụ nói ra tỉ lệ thành công thấp vậy!"

"Thật ra năm mươi phần trăm này là phần ta, năm mươi phần trăm còn lại do. ông ấy quyết định!", Mục Vỹ chỉ vào Lâm Khánh Khiếu trên giường, nói tiếp: "Nếu

ông ấy chịu đựng được thì thành công, không được thì..."

"Chuyện này thứ nhất là cần có ý kiến của hai con, hai là cần sự đồng ý của ông ấy. Ta có thể làm ông ấy tỉnh táo một lát, ngắn thôi, các con suy nghĩ đi".

Nói rồi Mục Vỹ lấy một viên đan dược đỏ ra đưa vào trong miệng Lâm Khánh Khiếu.

Mấy ngày qua, hắn phân loại hết đan dược, linh khí, bảo bối, tất tần tật những thứ lấy được từ chỗ Vạn Quỷ lão nhân chứ không ngồi không.

Viên đan dược hắn vừa lấy ra là Hồi Tâm Thiên Đan lục phẩm, có thể làm Lâm Khánh Khiếu tỉnh táo trong ít nhất nửa canh giờ.

"Tinh Nhi, Tiểu Mặc..." Lâm Khánh Khiếu hơi sửng sốt nhìn hai người bên cạnh. "Cha, người tỉnh rồi!"

"Nhạc phụ!”


"Ha ha..."

Nghe vậy, Lâm Khánh Khiếu cười to: "Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là chuyện này!"

"Ngày nào ta cũng nằm ở đây khác gì xác chết đâu, còn làm khổ hai con lo lắng suốt ngày. Đã có cơ hội thì tất nhiên ta phải nắm lấy rồi. Dù chỉ có một phần trăm ta cũng thử, huống gì là năm mươi!"

"Tốt!", Mục Vỹ gật đầu: "Lâm lão gia quả là quyết đoán. Quyết đoán là tốt nhưng không phải người nào cũng chịu được nỗi đau bị lửa thiêu đốt, thế nên ta muốn nói trước mấy lời tại đây..."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.